Dọc đường đi, Phất Dao rất hối hận vì đã mang theo gánh nặng.
Nói gã là gánh nặng, quả thật không quá đáng. Chỉ ngắn ngủn vài dặm đường, chốc thì gã than miệng vết thương đau, chốc thì kêu đói bụng, chốc thì nói khát nước, đủ chuyện linh tinh đáp ứng không xuể, lảm nhảm hết chuyện này đến khác không ngớt.
“Các hạ nếu khát nước thật thì ít nói lại đi.” Phất Dao rốt cục nhịn không được nheo mắt lại .
“Dao Dao ngươi có điều không biết, nếu không nói lời nào phân tán sự chú ý, ta lại càng muốn uống nước.”
“Vậy ngươi cứ đi uống nước của ngươi đi.” Phất Dao đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Sắc mặt gã càng thêm vô tội, “Nhưng mà nơi này không có nước.”
Tầm mắt Phất Dao hướng về một chỗ cách đó không xa, “Ngươi không thấy bên kia chính là con sông nhỏ sao?”
“Vừa nãy Hắc lâu ma làm ta bị thương trên bụng chỉ cần xoay người liền đụng tới miệng vết thương, đau dữ lắm.” Bộ dạng gã tủi thân, lông mi cong dài run lên, đôi con ngươi tinh thuần lập tức phủ một tầng hơi nước, tựa như trong nháy mắt sẽ rơi xuống ngay.
Quả là nhặt phải một đại phiền toái! Phất Dao thở dài “Ngươi chờ đi.”
Nếu không phải vì tiến vào khu Hoang dã, nàng cần gì phải nhẫn nại mấy chuyện nhảm này thà đổi lại biện pháp đùa bỡn còn hơn.
Một lát sau, nàng bưng nước về, nhìn gã chậm rãi uống nước, ngồi dưới đất săm soi đánh giá gã.
“Ngươi rốt cuộc là người phương nào?” Hơi thở không ra tà, không ra tiên cũng chẳng ra ma, nhìn không thấu nổi gã này.
“Ta chính là ta thôi.” Thương Mạch uống nước xong tinh thần sảng khoái, lau lau môi, cười nói.
“Ngươi không nói thì quên đi, vốn đã dự đoán được ngươi sẽ không nói lời thật.” Phất Dao thấy gã lại bắt đầu vòng vèo liền không truy vấn nữa, từ tay áo lấy ra một trái dại, bắt đầu ăn.
“Ngươi ăn gì đó? Cho ta nếm thử với.” Thương Mạch thấy nàng ăn gon lành, yết hầu nhịn không được trượt xuống, li3m đôi môi đỏ thắm, nhìn nàng thèm thuồng.
Phất Dao ngừng động tác cắn nuốt, quơ quơ đào tiên trong tay, nhíu mày hỏi: “Ngươi nói cái này hả? Đáng tiếc chỉ còn lại có một trái cuối cùng.”
Gã tỏ vẻ rất rộng rãi, “Ta không ngại.”
“Nhưng ta để ý.” Phất Dao liếc gã, tiếp tục cắn.
“Dao Dao, ta đã sắp chết đói, ngươi không thể phát thiện tâm được sao?” Giọng điệu thật giống Vũ Đằng khi làm nũng, Phất Dao nhịn không được hơi run lên, nổi hết cả gai ốc.
“Ngươi nếu chịu làm nhanh chút, chúng ta đã sớm đến khu Hoang dã rồi , ngươi cố tình muốn ở trong này đòi hỏi, ngươi còn đổ lỗi cho ai?”
Gã nói tội nghiệp: “Nhưng ta đói bụng, Dao Dao ngươi biết khu Hoang dã hung hiểm dị thường, pháp lực ta vốn không cao, nếu đến lúc đói đến mức ngay cả chạy trốn cũng không có sức vậy thì nhất định phải chết.”
Phất Dao lườm gã, hoài nghi :”Ngươi thật sự đói bụng? Không phải gạt ta chứ?” Nói thực ra, nàng cảm thấy gã này cố ý đùa giỡn nàng, tuy rằng không biết là có ý đồ gì.
“Ừ, hoàn toàn chính xác, tuyệt không nói quá.” Gã vỗ vỗ bụng, gật đầu như giã tỏi.
Phất Dao cắn miếng đào cuối cùng, đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất trên người, nhìn gã, “Vậy ngươi ở đây chờ, ta đi bắt hai con chim trĩ về, nhớ nhóm lửa sẵn.”
“Ừ, nhanh chút nha.”Gã nhiệt tình vẫy vẫy tay, nhìn nàng đi xa, đôi đồng tử trong vắt lóe qua một chút sâu thẳm. Gã nằm dài trên cỏ, bên môi hé nụ cười có chút biến hoá kỳ lạ, Phất Dao ư? Thật thú vị.
Đợi đến khi Phất Dao trở về, nhìn thấy Thương Mạch nằm ngủ trên cỏ vô cùng ngon lành, nàng không khỏi trầm mặt xuống, ánh mắt hơi nheo lại. Nàng ở bên ngoài giúp gã kiếm ăn, còn gã lại vui vẻ mắc kẹt trong này, ngay cả lửa cũng không nhóm!
Không thể kiên nhẫn được nữa, nàng thoáng trầm tư, mắt bỗng lóe một tia sáng, có! Ngón trỏ phải của nàng búng trên đầu hai con chim trĩ, sau đó buông tay ra, cười tủm tỉm nói, đi thôi!
Hai con chim trĩ tức khắc thoát khỏi tay nàng, hai chân đứng vững trên mặt đất, liền nhanh nhảu chạy về phía Thương Mạch. Đến sát tai gã thì bất động , lắc lư thật mạnh rồi ngửa cổ, hùng dũng hiên ngang rống lên: “Quác quác quác …”
Thương Mạch lập tức che lỗ tai, giật mình nhảy dựng lên.
Phất Dao rất vừa lòng hiệu quả trước mắt, nhớ năm đó nàng thường xuyên dung chiêu này đối phó Huyền Túc và Lưu Diên, đã qua nhiều năm, vẫn trăm lần chính xác như vậy.
Nhìn Thương Mạch vô cùng thảm hại, nàng ra vẻ kinh hãi “Ngươi không sao chứ? Vừa rồi không cẩn thận trượt tay, ai nghĩ tới đôi chim trĩ liền chạy ra, quấy rầy ngươi ngủ thật có lỗi quá.”
Thương Mạch ngước mắt nhìn nàng, cười có chút bí hiểm, “Không cẩn thận?”
“Ừ, hoàn toàn chính xác, tuyệt không nói quá.” Phất Dao sắc mặt thật sự thuần lương.
“À ” ánh mắt Thương Mạch vòng vòng trên người Phất Dao một lúc rồi phủi phủi bụi đất của mình, mắt khôi phục lại sự trong suốt, cười lấy lòng cười: “Thế lần sau Dao Dao phải cẩn thận chút, ta đói bụng, nhanh nướng đi.”
“Gì, đồ ăn ngay bên cạnh ngươi, tự ngươi ra tay đi.”
“Ta?” Thương Mạch chỉ chỉ cái mũi của mình, vô tội nói, “Ta không biết làm.”
“Không biết? Vậy xin hỏi trước kia các hạ làm thế nào mà đầy bụng ?” Phất Dao nhíu mày hỏi.
“Trước kia?” Tay gã vỗ vỗ cằm, nghiêng đầu suy ngẫm “Có người làm cho, nên ta không tự làm.”
“Ừm, giờ không có người hầu hạ tôn giá, làm phiền ngươi tự mình ra tay.” Phất Dao nằm xuống cỏ, đung đưa đầu chậm rãi đáp.
Gã suy tư một lát sau, cảm thấy có chút mới mẻ, liền gật đầu đáp ứng.”Như thế cũng tốt, vậy ngươi dạy ta đi.”
“Ừ, rất tốt.” Phất Dao gật đầu đáp ứng.
Vì thế…
“Phải nhổ lông… Bằng không làm sao nướng…”
“Chẳng lẽ ngươi cũng không bỏ đi nội tạng…”
“Trở đi, coi chừng cháy …”
Cuối cùng… Phất Dao bất đắc dĩ nhìn hai con chim trĩ khác hẳn nhau, một con gần như cháy không còn nhìn ra, một con da màu cam sáng bóng, chỉ nhìn thôi là ngón trỏ đã muốn động đậy. Hai con chim trĩ vốn không khác nhau, lại có kết cục không giống nhau, chỉ có thể nói tài nghệ của người nướng chúng nó cách biệt một trời một vực*.
*: nguyên văn là “mây bùn cách biệt”.
Khuôn mặt Thương Mạch tươi cười, nuốt nước miếng “Dao Dao, có thể đem con chim trĩ ngươi nướng cho ta ăn không?”
“Nếu lát nữa ngươi đi nhanh hơn, ta có thể cân nhắc, cân nhắc.” Phất Dao thành thạo đảo cây trúc có con chim trĩ ở trên .
Thương Mạch liên tục gật đầu, “Ừ, được.”
Hai người ăn xong, Thương Mạch thỏa mãn vỗ bụng.
“Ăn ngon thật nha, công phu nướng thịt Dao Dao quả là không chịu được.”
“Quen tay hay việc, về sau nếu ngươi làm nhiều, tự nhiên cũng vậy.” Tài nghệ này đã luyện mấy ngàn năm, nếu không thuần thục, chẳng phải bị Huyền Túc cười cho chết.
Nói ra thì Huyền Túc nướng chim trĩ ngon hơn một chút… Nghĩ đến đây, trong lòng Phất Dao bỗng dưng đau xót. Không được, phải nhanh chóng đến khu Hoang dã.
“Nhanh xuất phát đi.” Phất Dao thúc giục.
“Ừ, ” Thương Mạch vừa lòng dùng khăn lụa lau lau rồi đưa hai tay ra sau, đứng lên nhìn về phía nàng, “Ta và ngươi ngự kiếm đi đi, như vậy sẽ nhanh hơn rất nhiều.”
“Ừ.” Tay phải Phất Dao duỗi ra, Ngân Mặc kiếm lập tức xuất hiện.
Nàng nhanh chóng nhảy lên mặt kiếm, vươn tay về phía gã, “Đi lên đi.”
Trước đó Phất Dao bận tâm tốc độ của gã, dĩ nhiên chậm lại. Giờ hai người ngự kiếm mà đi, quả thực nhanh hơn, chưa đến nửa canh giờ đã đến một nơi hoang vắng không có lấy một ngọn cỏ mà phi thân xuống.
“Đây là khu Hoang dã?” Phất Dao nhìn lướt qua, dưới chân bụi đất đều là một màu đen thối rữa, nồng nặc màu tanh hôi, bầu trời u ám, thường xuyên có tiếng kêu thê lương giống như từ chỗ sâu của địa ngục truyền đến.
“Chỉ là bên ngoài khu Hoang dã mà thôi, ” Thương Mạch nhìn nàng, “Sợ rồi hả?”
“Ta nói sợ ngươi sẽ tin sao?” Phất Dao lườm gã.
Thương Mạch nở nụ cười, “Cũng đúng, Phất Dao các chủ Linh Tiêu cung cả đời trảm yêu trừ ma vô số, dĩ nhiên không để vào mắt, nhưng mà khu Hoang dã là ngũ cấm đứng đầu lục giới, chỉ sợ ngay cả trưởng lão các ngươi cũng chưa tới đây, ngươi thật sự không sợ?”
“Nếu thật sự e ngại, bổn tọa đã không tới, ” Khóe miệng Phất Dao hơi cong “Chúng ta làm sao đi vào?”
Thương Mạch nhìn nàng cười, đưa tay phải trắng thuần như vầng trăng, lấy đầu ngón tay trái vẽ lên tay phải một câu thần chú, bên cạnh bỗng nhiên như có gió xoáy xẹt qua một bóng đen, một cô gái áo màu lục phút chốc xuất hiện trước mặt bọn họ, “Hai vị đại giá quang lâm, không từ xa tiếp đón a.”
Phất Dao đánh giá cô gái yếu đuối ngoại hình rất bình thường trước mắt, kinh ngạc nghĩ, nàng ta chính là Thi Tu cửu đầu thư cưu? Thật sự rất khó đem nàng và yêu ma cấm địa mà Tiên giới nghe thấy đều biến sắc là cùng một người.
Thi Tu chắc nhìn ra sự nghi hoặc trong lòng nàng, nhìn Phất Dao nói: “Ta chính là Thi Tu, ngươi muốn ta hiện ra căn nguyên sao?” Nói xong thân hình nàng ta vừa động, một con chim cưu chín đầu thật lớn nhanh chóng xuất hiện, chín cái đầu lâu cá sấu cực đại há miệng như cái bồn, đôi mắt hung dữ muốn xé nát mọi thứ, miệng nó là một bồn máu lớn với hai hàm răng sắc nhọn xấu xí, mình hổ đuôi rắn, chân ngựa móng chim ưng. Thân thể nó chỉ cần hơi di chuyển, mặt đất sẽ phát ra tiếng ầm ầm như núi lở đất sụp.
“Ngươi tin chưa?” Nó chậm rãi biến lại hình người.
Phất Dao cười mỉm, “Ừm, quả thực danh bất hư truyền, bất quá ta cảm thấy Thi Tu ngươi…có bộ dạng này đẹp hơn rất nhiều.”
“Ngươi rất thú vị, vẫn như trước kia.” Con ngươi Thi Tu lạnh như băng chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, thoáng hơi dao động.
“Ngươi từng gặp ta?” Phất Dao khoanh tay nhìn nàng ta, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc. Yêu ma, La diêm, cả Thi Tu trước mắt đều giống như đã từng gặp qua nàng, nhưng chính mình lại không hề nhớ, đây rốt cuộc là vì sao?
Phất Dao trước kia lười suy nghĩ, bởi vì chuyện quá khứ có vẻ xa xôi. Nhưng vừa nghe Thi Tu, trong lòng nàng bỗng dưng dâng lên một cảm giác khác thường, cứ như lọt vào trong bí ẩn, chẳng lẽ nàng thật sự quên hết một phần trí nhớ rất quan trọng ư? Hay là…
“Ừ, thật lâu trước kia.”
Giọng điệu lãnh đạm của Thi Tu kéo suy nghĩ của Phất Dao trở lại, vấn đề này tạm gác đó sau khi tìm được Huyền Túc phải hỏi đại trưởng lão cho rõ. Ánh mắt nàng vừa chuyển, nhất thời cười hi hi đáp lời Thi Tu: “Ngươi xem nếu chúng ta có duyên, vậy ngươi có thể cho biết có vị nào tên Huyền Túc của Tiên giới đi vào khu Hoang dã không?”
Thi Tu lắc lắc đầu, nghiêm mặt nói, “Việc này không thể phụng cáo, ta không thể tiết lộ danh tính của vị nào từng vào khu Hoang dã. Chúng ta trở lại chuyện chính, các ngươi muốn tiến vào khu Hoang dã sẽ dựa theo quy củ nơi nảy, để lại một vật mà ta chỉ định.”
Phất Dao nghĩ xem ra muốn từ nàng ta tìm hiểu tin tức là không có khả năng, cứ đi vào trước mới quyết định.
“Vật ngươi chỉ định? Đây là ý gì?” Phất Dao hỏi.
“Ừm, đem ta triệu hồi ra chỉ là qua cửa thứ nhất mà thôi, muốn qua cửa thứ hai, nhất định phải để lại vật ta chỉ địnht. Đương nhiên các ngươi có thể lựa chọn để lại hoặc không, nhưng không để lại kết cục hoặc là đánh bại ta, hoặc là chết, các ngươi tự mình lựa chọn đi.” Nét mặt nàng không chút thay đổi, ngữ điệu trầm thấp càng khiến người ta thêm rét run.
Vừa nãy nhìn thấy căn nguyên của nàng ta, ước chừng không dễ đối phó, nên bảo tồn khí lực, đối phó đám ngưu quỷ xà thần bên trong đi. Phất Dao cười, “Chúng ta cùng Thi Tu không thù không oán, không cần gây chiến, ngươi muốn chúng ta để lại thứ gì?”
“Ta muốn một giọt lệ của ngươi.”
Phất Dao hơi run lên, thoáng trầm tư một lát, nhìn chằm chằm nàng ta hỏi, “Ngươi muốn một giọt lệ của ta để làm gì? Không có một giọt lệ không được sao? Kỳ thật trên người bổn tọa có rất nhiều vật, ngươi có muốn đổi thứ khác?”
Thi Tu đáp, “Không có nó thì không thể.”
Phất Dao trầm mặc không nói.
Thương Mạch thấy sắc mặt nàng kỳ quái, huých khuỷu tay nàng, “Chẳng phải chỉ là một giọt lệ ư? Ngươi cho nàng đi, nếu giờ khóc không được, thì dùng pháp thuật tự nhiên sẽ có .”
“Biến không được, ta…trời sinh vô lệ.” Lưu Diên trước kia từng nói qua, đây giống như căn bệnh bẩm sinh, hơn phân nửa là từ trong bụng mẹ đã như thế. Lúc đầu nàng còn cảm thấy này bệnh này có hơi kỳ lạ, Tuy nhiên bất hạnh là nàng từ lúc còn nhỏ đã ở Linh Tiêu cung, thật sự không biết mẫu thân rốt cuộc là ai, muốn hỏi nguyên do dĩ nhiên là không có khả năng, đành từ bỏ .
Ngẫm lại, trên người nàng bệnh vặt đúng là không phải thường gặp.
Thương Mạch nghe vậy liền trầm đi, lục giới chúng sinh, đều có buồn vui, tiên giới cũng không ngoại lệ. Có vui ắt có cười, có buồn ắt có lệ, làm sao có thể khống chế. Khống chế được tốt, vui buồn đều có thể che giấu, cho dù có cứng rắn đến mấy có khi vẫn để lộ. Xem ra… trí nhớ nàng quả thật đã bị phong ấn !
“Vậy làm sao bây giờ? Dao Dao.” Vẻ mặt gã lại khôi phục, hoang mang nhìn nàng.
Phất Dao im lặng, nàng làm sao biết, chẳng lẽ lần này thật sự không thể vào khu Hoang dã?
“Dễ lắm, ta có một loại thuốc, nàng ăn tự nhiên sẽ rơi lệ.” Thi Tu nói.
“Ta có thể hỏi ngươi vì sao muốn lệ của ta không?”
“Rất đơn giản, lệ của ngươi chính là giọt lệ vô tâm duy nhất trên thế gian, về phần tác dụng tất không thể phụng cáo .”
Vô tâm sao? Lòng Phất Dao căng thẳng, im lặng không nói gì.
Thi Tu từ ống tay áo lấy ra một một viên thuốc đồng thời đưa cho nàng cái chai màu trắng, “Uống nó vào, sau đó đem nước mắt đựng trong cái chai này.”
Phất Dao nhận viên thuốc, liếc nhìn Thương Mạch, hỏi: “Vậy ngươi muốn hắn để lại vật gì?”
Ánh mắt Thi Tu lướt trên người Thương Mạch, thoáng trầm tư nói: “Ngươi để lại một giọt máu đi.”
“Ngươi muốn máu ta để làm gì?” Sắc mặt Thương Mạch vô tội nói.
“Không thể phụng cáo.”
Trong lòng Phất Dao thoải mái hơn rất nhiều, nàng để lại một giọt lệ, gã phải để lại một giọt máu, như thế tính ra đổ máu chung quy so với rơi lệ chịu thiệt hơn.
Thương Mạch đột nhiên nhìn Phất Dao, cười nói: “Dao Dao, sao ta cảm thấy ngươi có chút vui sướng khi thấy người gặp họa?”
“Làm gì có? Ngươi toàn lấy dạ kẻ tiểu nhân đo lòng quân tử.” Phất Dao khẳng định.
Hai người lấy một giọt lệ cùng một giọt máu đưa cho Thi Tu. Ánh mắt Thương Mạch dừng trên Thi Tu, dù trên mặt tươi cười hồn nhiên, nhưng sâu trong con ngươi lại lóe qua tia lạnh lẽo rồi biến mất, “Máu của ta rất quý giá, hy vọng ngươi bảo quản thích đáng, ngày sau nói không chừng sẽ tìm ngươi đòi lại.”
“Vậy còn phải xem bản lĩnh của ngươi.” Nàng đáp.
Cổ tay phất nhẹ, bóng tối u ám phía chân trời lập tức mở ra một cái khe.
“Đi đi.” Hai người nhất thời bị đẩy mạnh vào trong cái khe.