Quan lộ nhỏ,

Tuyết rơi trắng.

Tiếng bánh xe xoay tròn trên tuyết sột soạt, phá tan không khí tĩnh lặng của ngày đông giá rét. Tới một nơi trống trải, nhìn sắc trời u ám, Mạc Trúc dừng xe lại vén tấm rèm cửa chui vào trong xe.

Bên trong Tử Hà ngồi trên bàn sách, chăm chú vào Vạn Dược Bí Điển mà Tử Lăng đưa cho, ban đầu nhìn thấy nó chỉ mỏng giống như những cuốn y thư khác, Tử Hà có phần thắc mắc tại sao lại gọi là Vạn Dược. Cho đến khi nàng cầm vào mới biết, bí điển này dường như là vô cùng vô tận những trang sách. Mỗi trang là một loại dược liệu với chi tiết tỉ mỉ từ hình dáng, cấu trúc rễ, thân, cành, lá, hoa. Sau đó là tên gọi, tác dụng đặc tính, phối hợp với loại thảo dược nào sẽ tạo ra thuốc, với loại nào sẽ tạo ra độc. Nhưng khi gấp lại nó lại trở về hình dáng như một cuốn y thư bình thường, nàng cũng đem thắc mắc này nói cho Tử Lăng, ban đầu nghe thấy như vậy vị sư phụ kia của nàng cũng có phần ngạc nhiên.

Bất quá diễn xuất của Tử Lăng khá tốt, lấy cớ nói rằng Vạn Dược Bí Điển nghàn vạn trang sách, nhưng bởi vì tự thân nó là một món pháp bảo rất cao cấp nên mới như vậy. Rồi cái gì mà có duyên hay không có duyên mới thấy được, lải nhải một hồi rốt cuộc đem Tử Hà lừa đảo thành công lần nữa.

Tử Hà gật gù ra chiều đã hiểu, sau đó cũng không hỏi thêm gì nữa. Từ đó sẽ đều đặn mỗi ngày ngồi bên bàn sách, lật xem nhũng vị thuốc khác nhau, bộ dáng thật giống một học sinh chăm chỉ.

Về phần Lăng Tiểu Thanh, ngoài thời gian luyện kiếm cùng Mạc Trúc rồi nấu ăn ba bữa, cũng tự riêng mình trong tay một cuốn sách mà “nghiên cứu”. Đều đặn mỗi một ngày ngoài những việc như vậy cũng chỉ dành toàn bộ thời gian vào tu luyện.

Còn về phần Tử Lăng, kể từ khi nhìn thấy con số người bệnh cần phải chữa liền trở nên tích cực, hễ trên đường gặp ai đau ốm là đích thân ra tay. Miệng thì nói rằng làm như vậy là để cho Tử Hà xem mà học hỏi, sau này có thể tự mình khám bệnh bốc thuốc.

Thì đương nhiên là mọi người đều sẽ tin cái lý do ấy, thậm chí thán phục thủ pháp khám bệnh, đôi khi còn cả châm cứu.

Bất quá Bắc Vực tuy không hẳn là hoang vắng, nhưng thời tiết lại lạnh giá khắc nghiệt, các nàng mặc dù đi trên đường lớn bốn ấy thế mà cũng chỉ gặp được một vài thôn trang nhỏ. Phần lớn đều là những người khỏe mạnh, suy cho cùng sống ở nơi này, nếu sức khoẻ không tốt chắc chắn không tồn tại được bao lâu, ấy người ta gọi là thích nghi với môi trường sống.

Vì thế mà nhiệm vụ vẫn còn chưa có nảy qua con số mười, nhìn chẳng khác nào là vẫn dậm chân tại chỗ.

Hôm nay cũng là một ngày đi đường bình thường không có gì đặc biệt xảy ra, Tử Lăng cùng chúng nữ vẫn ai làm việc nấy. Cho tới chiều tối Mạc Trúc từ bên ngoài vén rèm bước vào trong thông báo tình hình, lúc này thầy trò chủ tớ mới lại bắt đầu rục rịch chuẩn bị.

… …

Bữa tối sau khi thu thập tốt, trước căn nhà gỗ nhỏ lại nổi lên một đống lửa tí tách, nổi bật giữa màn đêm đen kịt. Bầu trời ảm đạm không có lấy một vì sao, càng làm tăng thêm vẻ tối tăm cho khung cảnh chung quanh.

Dựa lưng trên ghế, nhấm nháp từng ngụm trà nóng, Tử Lăng trầm ngâm một lát rồi hỏi Mạc Trúc đang ngồi bên cạnh.

- Mạc Trúc, con đường này là hướng về phía bắc phải không.?

- Vâng tỉ tỉ, đi thêm khoảng hai ngày nữa sẽ tới thành trấn cuối cùng của Nam Châu, lại thêm một ngày nữa chúng ta sẽ đến Trung Châu.

Tỉ mỉ nhớ lại bản đồ, Mạc Trúc chậm rãi trả lời. Tử Hà ở bên cạnh cũng chen vào.

- Sư phụ, chúng ta sẽ đi hết Bắc Vực sao.?

- Sẽ không. - Tử Lăng mỉm cười. - Càng đi về phía bắc thời tiết sẽ càng khắc nghiệt, tới trung Châu mấy ngày sẽ tìm đường ra biển.

- Biển.? - Tử Hà nghi hoặc, - Biển rất đẹp sao.?

- Rất đẹp, nhưng cũng rất nguy hiểm.

- Ta sẽ không sợ nguy hiểm đâu, có Mạc Trúc, Thanh tỉ ở đây vô cùng an toàn.

Tiểu Thanh nghe vậy cũng khẽ mỉm cười, đẩy thanh củi khô đang tí tách cháy vào bếp lửa, khuân mặt ửng hồng vì nóng. Mạc Trúc bên kia cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy ra trường kiếm lau thật sạch sẽ, Vong Trần Đoạn Tình Kiếm đã đem cảm xúc của nàng ẩn vào nơi sâu nhất, cũng đem quá khứ cẩn thận khóa lại.

Bách Hoa Tông Tô Mạc Trúc đã chết trong thi triều ngày ấy, hiện tại chỉ còn Y Tiên Các Tô Mạc Trúc.

… … …

Tuyết Băng Cung, tiếng cười nói chúc tụng nhau vang vọng khắp nơi, rốt cuộc yến tiệc cũng chính thức bắt đầu.

Trải qua cả nửa ngày không có ai nhìn rõ được chuôi kiếm gãy nọ, Bạch Thiên Tuyết bèn đứng ra nhận lấy nó coi như lễ vật, dẫu sao cũng phải nhanh chóng kết thúc yến tiệc để có thể tập trung vào chính sự. Nếu cứ tiếp tục mãi như vậy sẽ chậm trễ vô số thời gian, phong ấn lại càng có nguy cơ nới lỏng. Trời biết bên dưới kia, ma đầu đó đã đạt đến mức độ nào. Dù sao đi nữa đó cũng là một vị Nhân Tiên hàng thật giá thật, thủ đoạn của bọn hắn dưới gầm trời này không có cách nào miêu tả cho hết.

Chẳng may trận pháp bị phá giải, Bắc Vực nguy cơ chỉ là trong tích tắc.

Tất nhiên phần nghi thức thì vẫn cứ phải đầy đủ, nhận quà, chúc tụng các thứ, nâng li chúc mừng khách sáo đủ thể loại.

Yến tiệc kéo dài cho đến khi trời đã tối hẳn, khách nhân các gia tộc thế lực, bắt đầu lục tục lần lượt rời khỏi. Đương nhiên là trở về nơi nghỉ ngơi mà Tuyết Băng Cung đã sắp xếp, đợi sớm hôm sau sẽ lên đường rời khỏi Băng Cung.

Lúc này đại điện bên trong, Bạch Thiên Tuyết ngồi tại chủ vị, bên cạnh là phó cung chủ Quách Hồng Yến cùng các trưởng lão khác của Tuyết Băng Cung ngồi lần lượt phía bên phải. Thứ tự hẳn là từ mạnh tới yếu, tuy nhiên cũng chỉ có chín người tất cả.

Còn một số hiện vẫn đang túc trực bên dưới trận pháp, đề phòng bất cứ sự cố nào xảy ra. Bên trái là Hàn Cung, Bách Sơn, Lâm Phương Khôn ba nhà, kế đến là Nam Cung, Đỗ Vũ, La gia cùng mười mấy đại diện gia chủ khác của các gia tộc, thế lực khắp cả Bắc Vực.

Không ai ở đây là kẻ yếu, mặc dù để so sánh giữa bọn họ với nhau thì vẫn sẽ có chênh lệch, bất quá dẫu sao vẫn là những người đứng đầu một phương, nếu như tu vi dưới Hoá Thần bước vào đây, rất có thể sẽ bị áp lực trong này nghiền ép đến nghẹt thở.

Bên ngoài đại điện to lớn, ẩn trong những góc tối là những cao thủ có nhiệm vụ canh gác, không cho bất cứ kẻ nào bén mảng lại gần. Hơn nữa còn được bao phủ bởi một tầng kết giới, ngăn cách toàn bộ khí tức âm thanh ở bên trong.

Điều này là để phòng trường hợp gặp phải kẻ nào đó lắm miệng, vô tình nghe được những người bên trong đang bàn luận mà truyền ra bên ngoài. Từ đó dẫn đến nguy cơ hỗn loạn, như thế sẽ rất khó để kiểm soát.

Không khí lúc này mặc dù không mấy căng thẳng, tuy nhiên khuân mặt của ai cũng đều nghiêm túc vạn phần, đến cả Khôn Bá Dương thô lỗ lắm miệng giờ phút này cũng lẳng lặng ngồi đó trầm ngâm.

- Chư vị ở đây có ai có ý kiến gì sao?

Bạch Thiên Tuyết chủ động lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí, nàng vốn dĩ là người mời đám gia chủ cường giả kia tới, cũng đã tiết lộ một chút trong bức thư được gửi cho họ. Cũng nên là người mở đầu cho câu chuyện.

- Không nghĩ đến ma đầu cấu kết với dị thú năm ấy, lại đang bị giam cầm dưới Tuyết Băng Cung. Chuyện này nếu như không có xảy ra sự cố, e là cả Bắc Vực sẽ không ai hay biết.

Lên tiếng là một vị gia chủ đến từ Bắc Châu, tại đó gia tộc hắn cũng thuộc về nhất đẳng, truyền thừa cũng nghìn năm.

- Phải đấy, bọn ta tuy cũng đứng đầu một phương, thế nhưng cũng chỉ có nghìn năm lịch sử từ tổ tiên truyền lại e rằng có một số chuyện chỉ có Nhất Sơn nhị Cung mới tường tận.?

Lại một vị khác tới từ Đông châu lên tiếng phụ hoạ, hắn nói không sai, bọn hắn gia tộc so ra vô cùng non trẻ đối với ba thế lực đã có lịch sử năm sáu nghìn năm lâu. Thậm chí như Hàn Nguyệt Cung còn được cho là lâu đời hơn thế, bén rễ tại Bắc Vực có khi cond đạt đến cả vạn năm.

- Bạch cung chủ, phong ấn đó thực sự đang yếu đi sao?

Phương Linh Vận chậm rãi hỏi, Phương gia tuy không tham dự vào chuyện xảy ra năm đó bởi vì khi ấy vẫn chỉ là một gia tộc nhỏ bé, cho đến mãi sau này mới phát triển cực thịnh trở thành một trong tứ gia Bắc Vực. Nhưng trong cổ tịch truyền từ đời này sang đời khác vẫn tồn tại chút ít ghi chép, miêu tả lại năm đó thảm kịch. Vì vậy nên cũng nắm rõ phần nào mức độ nghiêm trọng của vấn đề này.

Bạch Thiên Tuyết khẽ gật đầu, sau đó đem toàn bộ quá trình, nguyên nhân năm đó thuật lại một lần. Là thế lực trực tiếp chứng kiến thảm họa dị thú, lại tham gia vào quá trình phong ấn Dạ Tuyệt Thiên, hơn ai hết Tuyết Băng Cung ghi chép vô cùng tỉ mỉ. Lưu lại một đoạn lịch sử đen tối, cũng như nhắc nhở cho thế hệ sau đề phòng.

Đại điện trong phút chốc trở nên im lặng, không khí càng thêm phần căng thẳng. Được một lát, Lâm Việt sau khi suy nghĩ hướng tất cả mọi người đưa ra ý kiến.

- Theo ta thấy nếu như trận pháp là do Mạc gia tạo nên, vậy tại sao lại không đi tìm bọn hắn. Chắc chắn Mạc gia đó sẽ có cách để sửa chữa lại trận pháp đã suy yếu này.

Lời hắn nói ra đám người đều gật đầu cho là đúng, mặc dù Tuyết Băng Cung trước đó đã huy động rất nhiều trận pháp sư có tạo nghệ thâm sâu, nhưng khi nhìn thấy trận pháp nọ, tất cả bọn họ đều lắc đầu thở dài.

Cũng có một số người đã cố gắng thử nghiên cứu, bất quá đến bây giờ vẫn chưa tìm ra cách hữu hiệu nhất. Cứ như thế kéo dài đến tận bây giờ, Tuyết Băng Cung cũng chỉ có thể cùng các thế lực khác đã tham gia trước đó, thay phiên nhau dùng chân khí linh lực gia cố lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play