"Đừng nghĩ có thể lật lọng.
Lão tam xã hội đen thì không thể làm cảnh sát đâu.
Tôi mà nói ra bí mật nảy cậu chết chắc."
"Ông nói ra cũng đừng mơ tới tài sản của con gái ông."
Tử Nguyệt chỉ nghe tới đây liền trốn đi khi thấy họ sắp kết thúc câu chuyện.
Việc lão tam này cô có nghe qua vài lần ở chỗ Vũ Nghiêm, theo suy đoán của cô chẳng lẽ nào a Lực là lão tam?
Vũ Nghiêm từng nói lão tam là cảnh sát, chưa từng tiết lộ danh tính.
Chuyện này rốt cuộc còn có uẩn khúc gì?
Cha của cô vì sao lại còn sống, rõ ràng ông ấy chết vì làm nhiệm vụ lần đó? Trên dưới cảnh sát đều biết, cha cô bị tên cầm đầu hắc đạo giết chết mà?
*
Tử Nguyệt mất hai ngày để điều tra mọi việc.
Cô âm thầm làm mọi thứ tránh việc bức dây động rừng, nên đường đi không có ai cản trở.
Công việc điều tra vô cùng thuận lợi.
Hoá ra cô bị lừa thảm hại, cha cô chính là cha ruột của Vũ Mây.
A Lực nói ông đã chết vì muốn đả kích cô đi triệt cái gai ngáng đường là Vũ Nghiêm để anh có thể hiên ngang ngồi vị trí lão đại.
Còn cha cô biết rõ sau khi hắn chết, tài sản sẽ thuộc về Vũ Mây con gái ông ta.
Hoá ra họ đều lợi dụng cô.
Tử Nguyệt vừa đau vừa hận, hoá ra ngay từ đầu cô bị lợi dụng vậy mà vẫn bán mạng tin lời người ta, xông vào biển lửa.
"Cô ơi...!Cô ơi có sao không." Tử Nguyệt cảm thấy cơ thể mệt mỏi sau đó ngất đi trong vô thức.
Cô tỉnh lại là ở bệnh viện, nhìn sơ qua bệnh án cô không tin vào mắt mình.
Cô đã có thai hơn hai tháng, đứa trẻ này là con của Vũ Nghiêm.
Nhìn kết quả siêu âm, trong lòng cô khẽ trùng xuống, tại sao cuộc đời của cô lại trớ trêu như vậy?
Mang thai con của người đàn ông đó? Tại sao lại mang thai vào lúc này?
Ngày ra toà, cô đứng ở vành móng ngựa, làm nhân chứng buộc tội Vũ Nghiêm.
Tử Nguyệt đưa tay sờ lên bụng mình, trong lòng hỗn loạn vô cùng.
"Nhân chứng cô hãy kể lại toàn bộ sự việc cô thấy cho chúng tôi." Phía quan toà đề nghị.
"Anh ta dùng con dao đâm đội trưởng Trần, đâm ông ta nhiều nhát tới chết.
Chính mắt tôi đã nhìn thấy thưa quan toà."
Vũ Nghiêm nghe cô khai, liền phóng tầm mắt nhìn cô, nhưng cô không nhìn hắn.
Việc cô đổi lời khai làm cho quan toà một phen lộn xộn, chủ toà hỏi: "Ở đây cô khai là dùng súng, cô có đang tỉnh táo không?"
"Vâng có thưa quan toà, anh ta dùng dao đâm.
Tôi nhớ chính xác là vậy." Tử Nguyệt chắc chắn lời khai của mình.
Ánh mắt cô kiên định nhìn về phía trước, cô làm cảnh sát, đương nhiên biết luật.
Mọi người bắt đầu bàn tán, Từ Khiêm từ bên ngoài chạy vào đá tung cửa.
Anh cầm trong tay bảng xét nghiệm đưa lên quan toàn mạnh miệng lớn tiếng nói: "Cô ta có vấn đề về thần kinh, cô ta đang hoang tưởng và vu khống người khác!"
"Anh nói bậy." Tử Nguyệt giả vờ gào lên.
Bệnh án của cô được trình lên, toà án xem xong bằng chứng mới thì ngưng việc xét xử lại để bàn bạc.
Tử Nguyệt ngồi ở ghế chờ, Từ Khiêm đi lại ngồi kế bên cô, anh hỏi: "Cô rút lui à?"
"Anh nói gì vậy?" Tử Nguyệt giả vờ không hiểu.
"Tôi khám cho cô mấy lần, cô đâu có bệnh hoang tưởng.
Cô là đặc vụ sao lại có thể mắc chứng bệnh đó." Từ Khiêm rõ ràng từng chữ phân tích.
"Anh nói gì tôi không hiểu." Tử Nguyệt đi ra chỗ khác ngồi, cô không muốn đối diện với anh.
Việc cô làm bây giờ cũng chỉ theo cảm tính, chí ít cô không muốn đứa con của cô có người cha mang bảng án giết người.
A Lực đi tới tìm cô, anh nhỏ nhẹ hỏi: "Em không khoẻ ở đâu sao Tử Nguyệt?"
"A Lực nể tình nghĩa mấy năm của chúng ta vào sinh ra tử, anh để em lui đi." Cô nhìn anh nói, giống như là cầu xin anh đừng dính líu tới chuyện này.
A Lực là người cô tin tưởng nhất, có nằm mơ cũng không ngờ anh bán đứng cô.
"Có ai đó uy hiếp em? Tử Nguyệt chúng ta đều là cảnh sát, phải vì chính nghĩa đúng không? Còn có...!Cha của em đã chết dưới tay hắn như thế nào, em quên rồi sao?" A Lực ngồi xổm xuống trước mặt cô nói.
Toàn bộ đều là lời đả kích.
Nếu Tử Nguyệt không nghe được cuộc nói chuyện hôm đó, không điều tra thì cả đời này cô đã bị lừa.
Cô nhìn anh, lạnh lùng nhìn anh nói: "Được, vì chính nghĩa."
"Tử Nguyệt, đưa đoạn video đó cho anh.
Em ủy thác cho anh lấy lời khai, anh giúp em."
"Không cần đâu.
Em ổn!"
Tử Nguyệt từ chối ngay, cô nhìn anh cái nhìn đầy phức tạp...