Bảng trang trí của Trần Kiêu hoàn thành rất nhanh. Do Đào Đào ở đây, hai người lớn không tiếp tục "dạy vẽ." Vì vậy, Trần Kiêu làm việc rất hiệu quả.
Giám đốc Triệu muốn mời mọi người cùng bọn trẻ ra ngoài ăn một bữa ngon. Cô giáo Tiểu Hoa cười sảng khoái: "Chuyện này có lẽ không ổn, con nít đông như vậy, ra ngoài ăn rất phiền phúc. Nếu giám đốc Triệu không chê thì ăn bữa cơm do tôi nấu cùng mọi người luôn đi."
Giám đốc Triệu gãi đầu, xin lỗi vì đã không cân nhắc kỹ.
Trần Kiêu nói: "Giám đốc Triệu, Tiểu Hoa nấu rất ngon, anh ở lại ăn thử đi."
"Đương nhiên, đương nhiên rồi."
Như thường lệ, Trần Kiêu giúp cô giáo Tiểu Hoa nhặt rau, Trịnh Thanh Sơn cũng chuyển một chiếc ghế đến, ngồi ngoài bếp giúp cô. Cô giáo Tiểu Hoa cười nhìn hai người rồi vào bếp làm món thịt trước.
Trần Kiêu liếc nhìn người bên cạnh. Ngón tay thon dài sạch sẽ, khi viết bài nhìn rất đẹp, khi nhặt rau cũng không xấu.
Trịnh Thanh Sơn cũng không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói: "Trần Kiêu, em đang nhìn anh đúng không?"
Trần Kiêu xấu hổ ngoảnh mặt nhìn sang hướng khác, đúng lúc nhìn thấy Đào Đào đi cùng một cậu bé từ phía xa. Cô khịt mũi, quay đầu dùng sức trừng mắt nhìn Trịnh Thanh Sơn: "Cũng chỉ là nhìn tay của anh thôi."
Trịnh Thanh Sơn sững người, anh liếc nhìn tay mình, rồi nhìn Trần Kiêu. Anh nhướng mày rồi cười một cách khó hiểu, cũng không nói gì thêm.
Trần Kiêu đột nhiên cảm thấy bên tai nóng bừng, không dám nhìn tay anh nữa. Cô hiểu ý nghĩa nụ cười của anh. Có một đêm, tay của anh...
Trần Kiêu không dám nghĩ nữa, mặt đỏ như đang bị hun khói.
Bầu trời trong veo, ánh mặt trời rực rỡ. Cô không nên chật vật như vậy.
“Anh không biết xấu hổ.” Trần Kiêu lẩm bẩm, giọng nói dính như mạch nha.
Trịnh Thanh Sơn gật đầu: "Ừ, đứng vậy."
Trần Kiêu bẻ đứt cọng rau trên tay.
Đào Đào và cậu bé đến gần. Đó là lần đầu tiên Trần Kiêu và Trịnh Thanh Sơn gặp A Ngọc.
So với Đào Đào thì nhỏ hơn một chút, nhìn như ba hay bốn tuổi. A Ngọc sắc mặt tái nhợt, gần như không có huyết sắc, cơ thể gầy gò không có chút thịt nào. Thằng bé trông như một bông cúc đơn độc lung lay trong gió thu.
A Ngọc trầm lặng hơn những đứa trẻ khác rất nhiều. Từ lúc nhìn thấy Trần Kiêu và Trịnh Thanh Sơn, thằng bé không nói lời nào, chỉ đi theo Đào Đào, lẳng lặng ngồi một bên.
Trần Kiêu vào bếp tìm hai quả táo, gọt vỏ chia cho hai đứa bé.
Đào Đào nói “Cảm ơn cô Tiểu Trần,” A Ngọc ngẩng đầu nhìn Trần Kiêu, môi mấp máy nhưng không nói, cúi đầu cắn một miếng táo.
Bữa tối bắt đầu khá sớm, sau khi Trịnh Thanh Sơn tiễn Trần Kiêu về thì trời đã xẩm tối. Mặt trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên bầu trời, được bao quanh bởi từng đám mây lác đác. Ánh trăng tỏa ra ánh sáng lạnh lùng, hòa vào ánh đèn thành phố.
Trần Kiêu tháo dây an toàn, định hỏi Trịnh Thanh Sơn có ở lại qua đêm không.
Trịnh Thanh Sơn lên tiếng: "Trần Kiêu."
Trần Kiêu nhìn anh, "Ừ."
Trịnh Thanh Sơn mỉm cười, bước xuống xe, bước tới đưa tay về phía cô.
Trần Kiêu đưa tay ra.
Ánh trăng đêm nay mơ hồ rọi qua làn sương mù, rất đẹp.
Do ảnh hưởng của bộ sưu tập mùa hè, bộ sưu tập mùa thu được tung ra hơi muộn, sau khi các công ty thời trang khác đã nhập cuộc. Lúc đầu, mọi việc vô cùng khó khăn, nhưng sau khi ra mắt sản phẩm thì lượng bán bắt đầu khởi sắc. Đánh giá của các blogger, kols cũng rất tích cực.
Sau khi đợt đầu tiên được phân phối thành công, Trần Kiêu cuối cùng cũng buông bỏ được trái tim treo cao của mình.
Nhưng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.
Trần Kiêu và các nhân viên bắt đầu hướng tới bộ sưu tập mùa đông, không khí trong studio bắt đầu tươi sáng và lạc quan. Cô cho rằng mình là người bận rộn, nhưng rõ ràng Trịnh Thanh Sơn còn bận hơn cô gấp nhiều lần.
Dự án trấn Xuân Thủy đang tiến hành song song với các dự án khác, Vân Hợp cần tuyển nhân sự, nhưng nhân tài ở thị trường này không nhiều nên chỉ có thể tự mình tìm kiếm.
Không chỉ bận rộn với công việc của công ty, mà quan trọng hơn, bữa tiệc sinh nhật của mẹ Trịnh cũng sắp đến. Những năm trước, cha Trịnh sẽ giúp lo lắng những việc này, nhưng năm nay cha anh ở nước ngoài về không được nên mọi chuyện dồn hết lên đầu Trịnh Thanh Sơn.
Nói là một bữa tiệc sinh nhật nhưng nó giống một buổi tụ họp thăm dò của các gia đình trong giới. Hầu hết bọn họ đến để tìm kiếm mối làm ăn hoặc tạo quan hệ, vì vậy việc lên danh sách khách mời rất quan trọng.
Cuối tháng 10, Lăng Thành mưa lất phất, trên trời cuồn cuộng từng vòng mây xám xịt. Khác với những hạt mưa li ti lúc trước, cơn mưa chiều hôm nay xối xả và ảm đạm, không khí lạnh quét qua cả thành phố.
Sau khi tan sở, Trần Kiêu cùng Tiểu Nguyên ăn cơm trên phố rồi mới về nhà.
Tiếng mưa bên ngoài càng lúc càng lớn.
Mẹ Trần, sau một thời gian không nghe con gái nhắc đến chuyện hẹn hò, liền gọi qua thăm dò: "Thật trùng hợp, cô của con có quen một thanh niên bên Lăng Thành, nghe nói điều kiện cũng rất tốt, hay là con đi gặp thử?"
Trần Kiêu bất đắc dĩ phì cười, biết mẹ cô đang hiểu lầm về mối quan hệ của cô và Trịnh Thanh Sơn.
"Mẹ, con với anh ấy quan hệ khá tốt, nhưng gần đây con có vài chuyện nghĩ không ra."
"Chuyện gì?"
Trần Kiêu đắp chăn mỏng ngồi trên sô pha, nghe tiếng mưa bên ngoài, khẽ thở dài, đối diện với mẹ, cô thẳng thắn thừa nhận: "Mẹ, hình như con rất thích Trịnh Thanh Sơn."
Lần này đến lượt mẹ cô im lặng.
Một thoáng im lặng, sau đó bà cười: "Đã biết là thích cậu ấy rồi, sao lại bối rối như vậy? Kiêu Kiêu, khi nào thì con đưa cậu ấy về nhà?"
Trần Kiêu nói: "Vâng, con cũng không biết mình bối rối cái gì."
Sau khi Trần Kiêu nhận ra tình cảm ngày càng lớn của mình dành cho Trịnh Thanh Sơn, cô đã vô số lần muốn tiến thêm một bước về phía anh. nhưng mỗi lần định chủ động, cô lại run rẩy rút chân lại.
Cô hoảng sợ, không thể bước ra một bước này.
Mẹ Trần nghe Trần Kiêu nói vậy thì hiểu ra băn khoăn trong lòng cô. Bà hiểu rất rõ con gái mình, liền đưa ra lời khuyên: “Kiêu Kiêu, từ nhỏ con chưa từng nói thích cái gì, kể cả trong cuộc hôn nhân trước, con cũng chưa từng tỏ ra rất thích anh ta. Trước đây con luôn kiểm soát cảm xúc của mình rất tốt, nhưng lần này, có vẻ như..."
Cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, để cho tâm tình mình ổn định lại, bên tai là tiếng mưa và tiếng nói của mẹ Trần.
Trần Kiêu chợt nhận ra, trước đây, tình cảm cô dành cho Trịnh Thanh Sơn chưa đủ sâu khiến cô không có can đảm bước thêm một bước. Bây giờ thì ngược lại, cô yêu Trịnh Thanh Sơn đến mức không dám tiến đến bước cuối cùng với anh. Cảm giác này nằm ngoài phạm vi kiểm soát của cô, khiến cô không thể nhìn thấy tương lai sẽ như thế nào, thà rằng giữ nguyên tình trạng hiện giờ.
"Nếu con không biết phải làm gì với mối quan hệ này, vậy thì cứ hỏi thẳng cậu ta."
Trần Kiêu nói "ừm" với giọng bình thản, "Mẹ, con hiểu rồi, cảm ơn mẹ."
Trong khoảng thời gian này, cô gần như không thể suy nghĩ rõ ràng mọi chuyện, cứ mãi loay hoay trong mớ cảm xúc hỗn độn.
Sau khi bình tĩnh lại, cô mở Wechat. Không biết từ lúc nào, cô đã đặt liên lạc của anh lên hàng đầu.
Trần Kiêu gửi tin nhắn: [ Hôm nay anh có tăng ca không? ]
Trịnh Thanh Sơn không lập tức trả lời tin nhắn, chắc là đang bận, Trần Kiêu về phòng vẽ tranh. Vẽ tranh cần có cảm hứng, với tâm trạng hiện giờ, tranh cô vẽ ra chỉ là một mớ màu hỗn độn.
Nửa tiếng sau Trịnh Thanh Sơn mới trả lời tin nhắn.
[ Ừm, gần đây mới tuyển dụng một số nhân viên có kinh nghiệm, hy vọng sau này sẽ tan sở sớm hơn một chút. ]
[ Anh ăn tối chưa? ]
[ Còn chưa, làm xong việc anh sẽ về ăn cơm. ]
Trần Kiêu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
[ Để em gọi cơm đến công ty cho anh ]
[ Em muốn đến công ty một lúc không? ]
[ Được ]
[ Ừm, bên ngoài trời đang mưa, em đi đường cẩn thận ]
Chín giờ tối.
Nhà hàng Trung Quốc dưới lầu vẫn còn mở, Trần Kiêu gói một suất gà cung bảo và rau xào, lái xe đến công ty của Trịnh Thanh Sơn.
Cơn mưa mang theo cảm giác chớm thu, may mà cơm vẫn còn ấm khi cô đến nơi.
Trịnh Thanh Sơn đi tới bãi đậu xe đón cô, "Em tìm anh có việc gì không?"
Trịnh Thanh Sơn cảm thấy cô có tâm sự nên không hỏi thêm.
Người làm thêm giờ trong công ty không nhiều, chỉ là nhóm nhân viên ở đội dự án Xuân Thủy.
Trần Kiêu nhìn họ gật đầu, họ cũng nhìn Trần Kiêu chào hỏi, cô cảm thấy một vài trong số họ rất quen mặt. Những nhân viên cũ đã quen mặt cô, nhìn hai người mỉm cười ý nhị.
Sau khi vào văn phòng, Trần Kiêu đặt bữa tối xuống, quay đầu lại, nhìn người bên ngoài qua ô cửa kính.
Trịnh Thanh Sơn xem như không có chuyện gì, bình tĩnh gõ thêm vài dòng trên máy tính rồi đi về phía cô.
Trần Kiêu thấp giọng, không nhịn được hỏi: "Anh đào người từ công ty khác sao?"
Trịnh Thanh Sơn hơi mỉm cười, gật đầu: "Ừm, bọn họ rất có năng lực."
Người có năng lực ở đây chính là Trịnh Thanh Sơn. Anh ngang nhiên kéo người từ công ty của Phó Thừa Vũ về bên mình.
Trần Kiêu bưng cơm ra, "Chắc giám đốc Trịnh đây đã tốn rất nhiều công sức phải không?"
Trịnh Thanh Sơn nhếch khóe môi, "Anh không chủ đích nhằm vào anh ta."
Trần Kiêu tựa vào bàn, nhướng mày.
"Anh không nhỏ nhen hẹp hòi như vậy."
“Em không nói anh là tiểu nhân.” Trần Kiêu không nhịn được cười, đưa đũa cho anh, “Mau ăn đi, đồ ăn nguội rồi.”
Chỉ có một suất cơm và một đôi đũa.
Trịnh Thanh Sơn hỏi: "Em ăn cơm chưa?"
Trần Kiêu gật đầu: "Em cùng Tiểu Nguyên ăn cơm ở bên ngoài rồi."
Trịnh Thanh Sơn trầm mặc nhìn cô một lúc, ý cười trong mắt càng sâu, "Vậy cái này là đặc biệt mang đến cho anh?"
Nụ cười làm tan đi lớp băng giá sâu thẳm trong mắt anh. Không còn che giấu cảm xúc của mình, anh thoải mái thể hiện niềm vui của mình với cô một cách rõ ràng. Với một người rất giỏi kiềm chế cảm xúc như anh, đây có lẽ khoảnh khắc hiếm hoi anh thả lỏng.
Trần Kiêu cảm nhận được áp lực rất lớn xung quanh mình, cô hỏi: "Trịnh Thanh Sơn, anh thích em bao nhiêu?"
Trịnh Thanh Sơn nhìn đồng tử của cô co rút lại, rất nhanh liền trở lại bình thường.
Anh dường như đã mong đợi câu hỏi này từ rất lâu, đặt đôi đũa trên tay xuống và đối mặt với cô. Trần Kiêu tưởng anh sẽ nói gì đó, nhưng không phải. Cô chưa kịp phản ứng thì đã rơi vào vòng tay ấm áp của anh.
Sức của anh rất lớn, nhưng anh lại vô cùng kiềm chế, cánh tay ngang eo cô có chút run rẩy.
Cô cảnh giác, muốn quay đầu nhìn người bên ngoài nhưng anh lại đặt tay còn lại lên gáy cô, dùng sức khiến cô toàn tâm toàn ý tập trung vào nụ hôn.
Có sự dịu dàng trong sự vội vàng, và sự dịu dàng ấy đốt lên ngọn lửa, ngọn lửa này ngay lập tức đốt cháy hai người.
Trần Kiêu dần dần cảm thấy ngứa ran từ não đến sống lưng, lan đến lòng bàn chân, cả người cô mềm nhũn dán chặt vào người anh, mượn sức lực của anh nâng đỡ mình.
Anh hôn sâu hơn, đầu óc cô bắt đầu trống rỗng. Đây là nụ hôn mãnh liệt nhất từ trước đến nay.
Trần Kiêu hít thở, nhưng không khí chỉ đầy mùi hương cơ thể của anh. Hai tay Trần Kiêu gần như vò nát ngực áo anh.
Giọng nói khàn khàn của anh từ trên đỉnh đầu truyền đến: "Trần Kiêu, anh không thể giải thích tại sao anh thích em. Nhưng đây là tất cả tình yêu của anh, em có cảm nhận được không?"
Tất cả những cảm xúc vướng mắc giữa hai người gần như đều chứa đựng trong đó.
Trần Kiêu mất tự nhiên, khẽ động đậy trong lòng anh. Anh siết chặt eo cô, rồi nhanh chóng buông ra.
Anh ngồi xuống, cố che đi sự xung động nửa th@n dưới, Trần Kiêu giả vờ như không thấy, ngồi xuống bên cạnh anh. Giữa hai người len lỏi cảm giác rung động không thể dập tắt.
Ngẩn ra một lúc lâu, Trần Kiêu mới nhớ tới, đáp lại anh: “Trịnh Thanh Sơn, em cảm thấy được.” Hai tay cô đặt trên đầu gối cứng đờ, nói: “Anh cho em thêm thời gian. "
“Được.” Trịnh Thanh Sơn nói: “Em muốn đi đâu cũng được, bất kể em đi hướng nào, em là điểm đến duy nhất của anh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT