Sau khi trở về từ biệt thự của bà Trịnh, Trần Kiêu kéo ghế ngồi bên cửa sổ, đăm chiêu nhìn cơn mưa bên ngoài, cẩn thận suy nghĩ về những lời bà nói hôm nay.
Đúng như những lời Diệp Thải nói, hai họ Trịnh và Giản có mối quan hệ từ nhiều đời.
Trịnh Thanh Sơn và Giản Sơ lớn lên cùng nhau, nhưng Trịnh Thanh Sơn tính tình lạnh lùng, dần dần Giản Sơ không thích nói chuyện với anh.
Theo lời bà Trịnh, Giản Sơ là một cô tiểu thư đúng nghĩa. Cô ấy thích ngọc trai, chăm chút từng khóm hoa hồng trong vườn. Giản Sơ lãng mạn, khao khát được tự do làm những gì mình thích, đối nghịch hoàn toàn với cuộc sống "cá chậu chim lồ ng" mà gia đình sắp xếp cho mình.
Khi hôn sự được hai nhà quyết định, mẹ Trịnh nghĩ cả Trịnh Thanh Sơn và Giản Sơ đều sẽ không đồng ý.
Nhưng mọi thứ lại khác hoàn toàn.
Sự nhiệt tình của Giản Sơ đối với cuộc hôn nhân này đã vượt quá sự mong đợi của mọi người, hai bên gia đình đều cho rằng Giản Sơ thật sự thích Trịnh Thanh Sơn.
Giản Sơ chủ động theo đuổi Trịnh Thanh Sơn. Ngay cả cha của cô cũng cho rằng con gái mình cuối cùng cũng hiểu chuyện, nhưng Trịnh Thanh Sơn vẫn không đồng ý cuộc hôn nhân này. Anh đã thoả thuận với cha mình, nếu trong vòng một năm mà công ty riêng của anh khởi sắc thì gia đình sẽ để anh tự do quyết định cuộc sống riêng. Ngược lại, nếu Trịnh Thanh Sơn thất bại, anh phải chấp nhận sự sắp đặt của cha mình.
Trong thâm tâm mỗi một doanh nhân luôn tồn tại cảm giác thích mạo hiểm, Trịnh Thanh Sơn cũng vậy. Nếu anh thua, anh sẽ phải trả giá bằng cả cuộc đời mình, nhưng theo tình hình công ty của Trịnh Thanh Sơn lúc đó, cơ hội chiến thắng là khoảng 80%. Anh không có lý do gì để không thử.
Nhưng kết quả cuối cùng lại không như anh hình dung.
Trịnh Thanh Sơn thua vì lần đầu tiên chưa có kinh nghiệm thực chiến, trong đó còn có sự nhúng tay của cha anh. Ngay thời khắc đó, anh chợt nhìn thấy một con đường khác cho bản thân mình. Nếu cha anh đã muốn đối phó với anh, vậy chỉ cần thêm một chút thời gian, tin rằng anh có thể tự tìm cho mình một cuộc sống hoàn toàn khác với cuộc sống nhà họ Trịnh vạch sẵn cho mình.
Trước ngày cưới, Trịnh Thanh Sơn hẹn Giản Sơ ra gặp mặt.
Trịnh Thanh Sơn nói với Giản Sơ: "Nếu em không muốn kết hôn, chúng ta có thể tìm cách khác giải trừ hôn ước."
Giản Sơ, sau một lúc lâu im lặng, nặng nề gật đầu, kiên quyết nói với Trịnh Thanh Sơn: “Trịnh Thanh Sơn, em nhất định phải lấy anh.”
Cuộc hôn nhân này xem như đã được định.
Trịnh Thanh Sơn là một người có trách nhiệm, sau khi kết hôn anh trở thành một người chồng có trách nhiệm. Hai vợ chồng tôn trọng nhau như khách, anh cũng chăm sóc Giản Sơ như người ruột thịt trong nhà. Thậm chí, Trịnh Thanh Sơn đối xử với cô tốt đến mức khiến người ta ghen tị.
Giản Sơ gần như bị anh làm cho rung động.
Tuy nhiên, sau một vài đêm tự trấn an bản thân, Giản Sơ quyết định nộp đơn ly hôn. Trịnh Thanh Sơn cho rằng mình quá bận rộn với công việc mà bỏ bê gia đình nên đã tìm cô xin lỗi.
Giản Sơ lại nói: “Trịnh Thanh Sơn, anh là người tốt, nhưng em thì không, là em lừa dối tất cả mọi người.”
Ai cũng tưởng Giản Sơ thích Trịnh Thanh Sơn, nhưng không phải vậy. Cô không có tình cảm nam nữ với anh.
Có lẽ trải qua quãng thời gian ở chung sau kết hôn, cô có chút tình cảm với Trịnh Thanh Sơn, nhưng vẫn chưa đủ để khiến cô ở lại. Trịnh Thanh Sơn không ép cô ở lại, Giản Sơ chỉ đưa ra yêu cầu nhỏ: giấu chuyện ly hôn càng lâu càng tốt.
Trịnh Thanh Sơn lúc này mới biết Giản Sơ làm tất cả chỉ để thoát khỏi chiếc lồ ng vàng do ba mẹ sắp xếp cho cô. Cô là viên ngọc trong lòng bàn tay nhà họ Giản. Cho dù có ước mơ và khao khát tự do, cô ấy cũng chỉ có thể đi theo con đường nhà họ Giản đã trải cho cô ấy.
Giản Sơ là thế, Trịnh Thanh Sơn cũng vậy.
Cô lợi dụng cuộc hôn nhân này để thoát khỏi nhà họ Giản, cũng thoát khỏi cuộc sống mà gia đình đã định sẵn cho mình, nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc, đi khỏi Lăng Thành. Trịnh Thanh Sơn cũng không biết Giản Sơ đã đi đâu.
Giản Sơ gửi thư cảm ơn cho anh, ngoài ra, cô còn chân thành hy vọng Trịnh Thanh Sơn cũng có thể tìm được cuộc sống mình mong muốn. Trên bức thư Giản Sơ gửi đến là logo của một trường đại học, anh đoán cô muốn có một khởi đầu hoàn toàn mới.
Sau đó, anh không còn liên lạc với Giản Sơ.
Khi có người hỏi Giản Sơ đi đâu, Trịnh Thanh Sơn chỉ nói cô ra nước ngoài du lịch. Chuyện ly hôn được anh giấu kín suốt một năm. Cho đến khi không thể giấu được nữa, gia đình hai bên mới biết chuyện ly hôn của anh.
Trịnh Thanh Sơn gánh chịu sự phẫn nộ của hai gia đình, cho đến nay, mối quan hệ với nhà họ Giản vẫn chưa được hàn gắn.
Trần Kiêu chưa từng gặp Giản Sơ, nhưng qua những miêu tả của bà Trịnh, cô có thể hình dung ra một chú chim bé nhỏ muốn thoát khỏi chiếc lồng vàng, sải cánh về phía bầu trời rộng lớn. Tự do là thứ cô ấy đã đấu tranh để giành lấy, Trịnh Thanh Sơn cũng vậy.
Trên chuyến xe buýt hôm đó, anh đã mơ màng nói với cô về ý nghĩa của cuộc sống, về khao khát được làm chủ tương lai của chính mình. Anh nói, anh đã có rất nhiều con ở cô nhi viện, bây giờ anh lại có thêm cô.
Một lúc sau, mưa đã tạnh.
Trần Kiêu, sau một ngày dài bận rộn, lúc này đang ngủ gục ở trên ghế bên ban công. Cô bị đánh thức bởi tiếng điện thoại của Trịnh Thanh Sơn.
Mười một giờ, mưa đã ngớt, trong không khí có mùi mưa trong lành, xua tan cái nóng mấy ngày qua.
Trần Kiêu dụi mắt, hắt hơi một cái, chậm rãi bắt máy.
Trịnh Thanh Sơn hỏi cô: “Nghe mẹ anh nói hôm nay em mang váy đến cho bà mặc thử?”
Trần Kiêu đứng dậy đi vào phòng khách, "Ừm, dì mặc rất đẹp, nhưng vẫn cần chỉnh sửa phần eo, em phải mang về studio làm lại."
Trịnh Thanh Sơn im lặng một lúc, bên kia có tiếng nói chuyện của ai đó.
Trịnh Thanh Sơn có vẻ thở phào nhẹ nhõm, cố nén cười, nói: “Trần Kiêu, cảm ơn em.”
Dĩ nhiên cô biết Trịnh Thanh Sơn không chỉ nói về váy dạ hội.
Cô ngồi trên sô pha, khoanh chân, gối đầu lên đầu gối, nhỏ giọng đáp: “Cảm ơn cái gì, giữa chúng ta, có những việc không cần nói câu cảm ơn."
Trịnh Thanh Sơn nói "ừm" nhưng không bình luận gì thêm, anh hỏi ngược lại: “Hôm nay ở Lăng Thành có mưa không?”
"Mưa không lớn, vừa tạnh được một lúc."
"Bên này gió rất lớn nhưng lại không mưa."
"Nếu anh muốn ngắm mưa ở Lăng Thành thì nhanh về đi."
Trịnh Thanh Sơn trả lời rất tự nhiên: "Anh không nhớ mưa Lăng Thành, anh nhớ em”.
Trần Kiêu mím môi, trong lòng cảm thấy khẩn trương. Cô không biết phải nói gì, đành nói Trịnh Thanh Sơn cúp điện thoại vì trời đã rất khuya rồi.
Trịnh Thanh Sơn chúc cô ngủ ngon.
Cúp điện thoại, Trần Kiêu đi tắm, sau đó cô cảm thấy cổ họng hơi đau, có lẽ do cô ngồi hứng gió ngoài ban công quá lâu nên nhiễm lạnh. Cô tìm thuốc trong tủ, uống một ly nước ấm, sau đó về phòng ngủ thiếp đi.
Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng gió thổi ngoài cửa sổ.
Cô và Trịnh Thanh Sơn bây giờ đang cách nhau hàng ngàn dặm, cô chợt cảm thấy lúc này mình rất nhớ anh.
Hôm sau tỉnh dậy, triệu chứng cảm lạnh không nặng nên Trần Kiêu vẫn có thể đi làm.
Những người trẻ tuổi này vốn không có thói quen ăn sáng, Trần Kiêu mua một ít bánh mì và sữa cho bọn họ, đồ ăn đưa đến tận miệng nên mọi người ăn một cách ngon lành.
Gần đây công việc ở studio ngày càng nhiều.
Công ty môi giới cũng đã tìm giúp cô một căn nhà, Trần Kiêu tranh thủ thời gian đến xem xét, rất hài lòng với nơi này, chỉ là tiền thuê nhà hơi đắt. Trần Kiêu cũng không quan tâm, sau khi hỏi han về điện nước và các dịch vụ thì liền ký hợp đồng.
Sau đó cô bận rộn chuyển đồ đạc từ căn nhà bên Hoa Uyển qua. Lúc này, Trịnh Thanh Sơn cũng đã về Lăng Thành trước thời hạn dự tính.
Dự án ở Xuân Thủy chưa xong hẳn nhưng chắc chắn sẽ thắng nên Trịnh Thanh Sơn về sớm, chỉ còn lại ban chuyên án ở đó.
Trịnh Thanh Sơn từ sân bay về thẳng Hoa Uyển.
Ngày hôm đó, Trần Kiêu bận rộn tăng ca, lựa chọn mẫu sản phẩm để gửi đến xưởng sản xuất. Cô về nhà khi trời đã rất tối.
Ra khỏi thang máy, rẽ vào một khúc cua, cô thấy một bóng người quen thuộc đang đứng ở cửa, đèn cảm ứng sáng lên, sau khi xác định người đó là Trịnh Thanh Sơn, cô vội đi nhanh về phía trước.
Đèn bật sáng từng cái một. Bóng dáng Trịnh Thanh Sơn hiện rõ trong bóng tối. Khi anh ngẩng mặt lên, ánh sáng trong mắt anh như thắp sáng cả dãy hành lang, nụ cười nhàn nhạt tản ra từ khoé mắt.
Trần Kiêu tới gần, nhưng đi được một đoạn rất ngắn thì đột ngột dừng lại.
Trên người Trịnh Thanh Sơn phảng phất mùi nắng sớm sạch sẽ.
Môi cô mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói như thế nào, chỉ biết đứng thẳng lưng nhìn anh.
Trịnh Thanh Sơn rũ mắt xuống, đèn trong hành lang lại vụt tắt.
Anh nói: "Mới tan làm sao? Em có đói không? Có muốn ăn gì không?"
Ánh đèn lại sáng lên, chiếu xuống đôi mắt dịu dàng của anh.
"Vâng, hôm nay phải làm thêm giờ, em đói bụng, muốn ăn mì."
Cô trả lời từng câu một.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT