Buổi tuyên dương kết thúc sau hơn hai tiếng đồng hồ, mọi người bắt đầu giải tán ai nấy đều trở về nhà của mình.

Trong ngôi nhà nhỏ họ Tống, trong phòng Tống Nghị quay lưng về phía Thẩm Kiều Kiều, anh rót nước vào cốc, giả bộ như lơ đãng hỏi: "Em... muốn tham gia thi đại học à."

Thẩm Kiều Kiều đang trêu đùa với Bảo Bảo chợt dừng lại, trong mắt cô hiện lên một tia sáng, nhưng bất quá cũng chỉ là thoáng qua, cô gượng cười nói: "Sao đột nhiên lại nói đến chuyện này."

Tống Nghị xoay người, trong tay cầm cốc nước, nước đang nóng nên bốc hơi mờ mịt như sương trắng, che khuất mọi biểu tình trên mặt, "Nếu có cơ hội, em sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học à.", anh hỏi lại một lần nữa.

Hai vấn đề, nhưng anh dùng cũng đều không phải là câu hỏi.

Thẩm Kiều Kiều rũ mí mắt, ngẩng đầu lên, trên mặt tươi cười rạng rỡ: "Cho dù có cơ hội, em cũng thi không đậu."

Cô tự nhủ: "Thi đại học giống như hàng nghìn quân thiên mã đi qua một cây cầu độc mộc, chỉ một số ít người có thể vượt qua, mà em xuống nông thôn đã lâu, hiện tại học tập lại, cũng không kịp rồi..."

Trong giấc mơ chính là như thế.

Những người có thể thi đậu đại học giống như Phương Thư Đình và những người khác, họ từ khi xuống nông thôn đến nay đều không bỏ bê việc học, họ có thể vượt qua kỳ thi là nhờ vào sự tích lũy và may mắn, thế nên họ thi đỗ là điều tất nhiên.

"Nhưng anh cảm thấy em có thể thi đậu." Tống Nghị ngắt lời cô.

Thế nên anh luôn cảm thấy sợ hãi, cố gắng tránh né đề tài này.

Thẩm Kiều Kiều hơi sững sờ, chính cô luôn cảm thấy mình sẽ không thi đậu.

Vì cái gì mà Tống Nghị lại khẳng định như vậy, anh cứ tin tưởng mình như vậy sao?

Tống Nghị đặt cốc nước sôi đã nguội lên bàn, anh nằm xuống đất, duỗi tay ra, tại cái hốc tối dưới giường, lấy mấy cái hũ đất và bình gốm.

Hai người vừa mới trở về, giường còn chưa đốt lửa, anh sờ mò lần tìm, lúc lấy ra được cái hũ đất và bình gốm, thì trên tay cũng dính đầy tro đen.

Anh lấy khăn lau tay sạch sẽ, rồi đặt những cái hũ và bình ngay ngắn lên chiếc bàn trên giường, tổng cộng có sáu chiếc bình.

Trong lúc anh làm hàng loạt động tác này, Thẩm Kiều Kiều vẫn lặng lẽ nhìn anh.

Tống Nghị ngồi trở lại bên cạnh giường, ngồi đối diện với Thẩm Kiều Kiều.

Anh cắn chặt môi dưới, nhìn gần bật ra máu, nhìn sâu vào đôi mắt Thẩm Kiều Kiều, hít một hơi dài, dùng tay cầm lấy hai cái bình, đặt sang một bên.

Giống như đang nói cho Thẩm Kiều Kiều nghe, lại cũng giống như tự nói cho chính mình: "Đây là chi phí cho em mua sách giáo khoa và tài liệu ôn thi."

Rồi anh lại cầm một cái bình khác đặt cạnh hai cái bình vừa rồi: "Đây là chi phí đi lại đại học của em."

"Đây là chi phí sinh hoạt cho em học đại học."

"Đây là những chi phí linh tinh khác... anh nghĩ, nếu em đi học, khẳng định phải mua thêm một số đồ dùng hàng ngày."

Nói xong câu cuối cùng, Tống Nghị lền ngậm miệng, hơi quay đầu đi chỗ khác.

Thẩm Kiều Kiều ngơ ngác nhìn anh, khẽ cong đôi môi đỏ hồng nói: "Anh chuẩn bị từ lúc nào mà nhiều như vậy."

Tất cả các chi phí cần thiết để cô đi học đại học đã được tính đến.

Thẩm Kiều Kiều cầm một chiếc hũ đất lên, mở nắp ra, bên trong chứa đầy những tờ tiền, từng tờ một, cuộn lại như một điếu thuốc lá, nhét vào trong hũ đất.

Những tờ tiền này có cũ có mới.

Trong lòng cô xẹt qua một ý nghĩ trong đầu, anh đã bắt đầu chuẩn bị từ bao lâu rồi, chẳng lẽ trong khoảng thời gian này anh thường đi sớm về muộn, thậm chí năm trước cũng không nghỉ ngơi, chính là để kiếm số tiền này cho cô?

Thẩm Kiều Kiều cái mũi lập tức đỏ lên, cô nhào người vào trong ngực Tống Nghị, giọng nói nức nở: "Tống Nghị! Anh thế mà lại dám giấu tiền riêng sau lưng em!"

Đây là việc quan trọng sao lại không nói với cô chứ.

Tống Nghị ôm lấy cô, vuốt ve mái tóc dài óng mượt của cô, dở khóc dở cười nói: "Được rồi được rồi, có gì mà phải khóc, Có phải chuyện lớn gì đâu."

"Còn nữa, cái gì mà nói anh giấu tiền riêng sau lưng em, ngoại trừ lần đầu tiên anh kiếm được tiền, em hưng phấn thích thú một lúc, về sau khi anh đưa tiền cho em, em đều không kiên nhẫn xua tay, bảo anh giữ lại."

Thẩm Kiều Kiều nấc lên, "Kỳ thật anh không cần chuẩn bị nhiều tiền như vậy, nếu thi đỗ đại học nhà nước sẽ phát tiền trợ cấp, mỗi tháng được mười sáu đồng, sách vở được phát miễn phí, đến lúc đó em cũng có thể kiếm được tiền."

Tống Nghị cầm lấy một tờ giấy lau mũi cho cô, "Em có ngốc hay không thế, Mỗi tháng được mười đến mười sáu đồng, ấn theo mức độ gia đình mà cấp, nếu học ở thành phố lớn sẽ tốn nhiều tiền hơn, một tháng được mười đồng em có thể ăn được bao nhiêu bữa cơm, còn phải mua vài cuốn sách tham khảo, nếu em muốn được thoải mái ở trường học tấp tốt, cuộc sống dễ chịu, thì số tiền này anh sợ còn không đủ."

Vừa bắt đầu vào đại học, còn phải mua chậu rửa mặt, chăn đệm, chậu tráng men, ba món này đã mất khá nhiều tiền, bình thường bữa ăn cũng phải thoải mái một chút, muốn ăn ngon thì phải chi nhiều tiền hơn nữa.

Một số sinh viên đại học, còn phải gửi tiền về nhà, nên phải thắt chặt chi tiêu tiền bạc, thế nên cuộc sống rất chật vật.

Những gì Tống Nghị nói đều có lý, có lẽ anh đã tìm hiểu rất nhiều, Thẩm Kiều Kiều xấu hổ vùi đầu vào cổ anh cọ sát.

Cọ một hồi ngược lại làm dấy lên lửa nóng trong anh, Tống Nghị lập tức đè cô xuống giường, hung tợn nói: "Thẩm Kiều Kiều, anh nói cho em biết, anh đã vì em suy nghĩ rất nhiều, em đừng có phụ lòng anh."

"Nếu em thi đậu đại học, ở đó quen những nam sinh đại học, mà dám bỏ rơi hai bố con anh, thì anh, anh sẽ..."

Trong mắt anh nhanh chóng hằn lên tia máu đỏ, anh nhắm chặt hai mắt lại, trong giọng nói mang theo một chút khác thường, "Anh sẽ ôm Bảo Bảo, chạy đến trường của em, để nói với mọi người trong trường rằng em là vợ anh, rồi sau đó đánh gãy chân tên nam sinh đó, rồi sẽ bắt nhốt em ở nhà, sinh thêm mười rồi tám đứa con nữa".

Hai người gần nhau đến mức, giữa hai chóp mũi chỉ cách nhau một đốt ngón tay, hơi thở nóng hổi như đang phả vào mặt đối phương.

Thẩm Kiều Kiều ngơ ngác nhìn khuôn mặt người đàn ông được phong to trước mặt, một khuôn mặt nam tính mạnh mẽ, chẳng biết tại sao, cô đột nhiên lại bật cười.

"Đây là lần đầu tiên anh gọi đầy đủ tên em."

Ngay lần đầu họ mới quen nhau, Tống Nghị đã ngậm một sợi cỏ trong miệng, cà lơ phất phơ đi theo sau cô, gọi Kiều Kiều, Kiều Kiều.

Được lắm, giờ lại không để ý nữa rồi.

Thẩm Kiều Kiều căn bản chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ rơi chồng con, về việc có sinh mười hay tám đứa con, cô đều coi như gió thoảng qua tai.

Tống Nghị cố gắng hết sức giữ vẻ mặt nghiêm túc, hung tợn nói: "Vậy anh sẽ gọi em một lần nữa, Thẩm Kiều Kiều!"

"Vâng." Thẩm Kiều Kiều đáp lại, cô vòng tay qua cổ anh: "Tống Nghị, Tống Nghị!"

Hai người giống như hai kẻ ngốc, gọi tên nhau rất lâu.

Cuối cùng liếc nhìn nhau, rồi cùng bật cười.

Hai người đã bao lớn rồi, mà vẫn trẻ con như vậy.

Tống Nghị ôm cô vào lòng, hai nười cùng nằm cạnh nhau trên chiếc giường.

Tống Nghị đem những lời được cất giấu trong lòng đã lâu.

Trong mắt anh hiện lên một tia đen tối, anh nói: "Thật ra anh đã nghĩ đến việc không cho em tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, anh sẽ nhốt em ở trong nhà, để mỗi ngày em chỉ quanh quẩn với Bảo Bảo và anh."

Thẩm Kiều Kiều nhìn một bên sườn mặt của anh, chăm chú lắng nghe.

"Nhưng sau này anh đã hiểu ra, nếu như anh thực sự yêu em, anh sẽ không ngăn cản em tiến về phía trước, mà hẳn là anh nên cùng em tiến bộ hơn."

Đây là lần đầu tiên Tống Nghị nói những lời hoa văn ra vẻ nho nhã như vậy, anh ấp úng nói: "Em cứ yên tâm, cố gắng hết sức, mặc kệ có thi đậu hay không, thì cũng nên cố gắng một lần như vậy mới không phải tiếc nuối."

"Tóm lại, em thi học ở đâu, anh sẽ theo đến đó, dù sao anh cũng có tay có chân, chung quy sẽ không bao giờ chết đói."

Thẩm Kiều Kiều cảm động không biết nên nói gì cho phải, cô cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng vẫn trào ra: "Tống Nghị."

"Ừm?"

"Gả cho anh thật tốt."

***

Thẩm Kiều Kiều quyết định tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học lần thứ hai.

Kỳ thi tuyển sinh đại học lần thứ hai được ấn định từ ngày 20 đến ngày 22 tháng 7 năm 1978.

Cô muốn tham gia thi tổng cộng có năm môn, lần lượt theo thứ tự là môn ngữ văn, toán học, tư tưởng chính trị, lịch sử và địa lý.

Bây giờ đã là tháng ba, năm môn thi mà chỉ còn bốn tháng, có thể nói là thời gian vô cùng gấp gáp.

Vì vậy, bất cứ khi nào có thời gian, cô đều ở nhà và ôn tập tài liệu mà Tống Nghị mua cho cô từ huyện thành mang về.

Ngày hôm đó, khi Thẩm Kiều Kiều đang học bài tại cái bàn trên giường, vừa học bài vừa trông con trai.

Tiểu gia hỏa đã được sáu tháng, chuẩn bị được bảy tháng, trẻ con trong tháng này là những đứa trẻ vui tươi và rất đáng yêu nhất.

Thẩm Kiều Kiều vừa mới đọc xong một đoạn văn, liền nghe thấy ngoài sân truyền đến giọng nói của Phương Thư Đình: "Kiều Kiều, bạn có ở nhà không?"

"Có." Thẩm Kiêu Kiều lên tiếng: "Vào đi."

Phương Thư Đình đẩy cửa sân rồi đi vào trong nhà.

Bây giờ mặc dù đang là mùa xuân nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, Phương Thư Đình mặc một chiếc áo khoác dày, đứng bên cạnh giường, xoa xoa tay, nhảy lên nhảy xuống vài lần để làm ấm cơ thể, sau đó mới nói mục đích đến đây của mình. "Kiều Kiều, tôi đến đây để trả lại cho bạn tiền."

Họ đang nói về việc lúc trước họ đã vay tiền Thẩm Kiều Kiều khi đi thi đại học, mượn tiền để ăn bữa trưa tại tiệm cơm quốc doanh.

Phương Thư Đình đến đây một mình, Hồ Lan, Trương Xảo Lệ và một số nữ thanh niên trí thức đều đưa tiền cho cô ấy, để cô ấy đại diện trả lại cho Thẩm Kiều Kiều.

Phương Thư Đình cảm thấy rất xấu hổ khi lâu như vậy mới đến trả tiền, cô ây cười ngượng ngùng rồi nói, "Xin lỗi nha, lâu như vậy mới đến trả tiền cho bạn."

Thẩm Kiều Kiều tiếp nhận tiền, đếm lại, rồi đặt lên bàn trên giường, dùng bút chì ấn xuống, "Không sao đâu, con người có lúc cũng không có tiền trong tay mà."

Nói xong, cô dùng kẹp sắt gắp ra một củ khoai lang trong bếp có chút cháy đen cho vào rổ: "Đừng nói chuyện này nữa, ăn khoai lang nướng đi."

Phương Thư Đình nói lờn cảm ơn, cầm lấy củ khoai lang, bóc lớp vỏ khoai lang hơi cháy, để lộ phần thịt màu vàng bên trong, cắn một miếng, vừa ngọt vừa mềm.

"Đúng rồi, khi nào thì các cậu đến trường nhập học?" Thẩm Kiều Kiều hỏi.

Phương Thư Đình: "Cuối tháng là đi, mấy ngày nay bọn tôi đang thu dọn đồ đạc, chỉ chớp mắt, mà đã xuống nông thôn được ba năm, lúc đầu cứ nghĩ là chẳng có bao nhiêu đồ vật, nhưng đến khi thu dọn đồ đạc, thì những đồ linh tinh cũng không ít."

Vừa ăn khoai lang nướng, cô vừa liếc nhìn qua cái bàn trên giường, nhìn thấy cuốn sách Thẩm Kiều Kiều đặt trên bàn, "Kiều Kiều, bạn cũng muốn thi đại học sao?"

"Ừm." Thẩm Kiều Kiều nghiêm túc nói: "Tôi chuẩn bị tham gia kỳ thi đại học lần thứ hai."

Người chăm chỉ học hành, tiến bộ luôn là người đáng ngưỡng mộ, Phương Thư Đình hai mắt sáng ngời, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, cô đặt củ khoai lang nướng đang ăn dở lên bàn, lau lau miệng rồi nói: "Bạn đợi tôi một chút."

Nói xong liền xông ra khỏi nhà.

Thẩm Kiều Kiều ở phía sau gọi mấy lần, nhưng đều không đáp lại.

Nhưng gần mười phút sau, Phương Thư Định lại quay trở lại, trên tay ôm hơn chục cuốn sách.

Phương Thư Đình thở hổn hển vừa nói: "Kiều Kiều, tôi đưa cho bạn những thứ này."

Thẩm Kiều Kiều sững sờ, cầm lấy một cuốn sách, lật qua mấy trang, trong sách chứa đầy những điểm mấu chốt được khoanh tròn bằng bút xanh đen, còn có những ghi chú dày đặc.

Phương Thư Đình xấu hổ vuốt vuốt tóc bên thái dương, "Đây là sách giáo khoa và tài liệu giảng học tập mà tôi và Xảo Lệ, Hồ Lan đã dùng, nếu bạn không chê thì lấy mà dùng."

Ba người bọn họ đều thi đỗ đại học, sách giáo khoa và tài liệu được học sinh đại học sử dụng ôn tập mười phần quý hiếm, nhiều thanh niên trí thức cũng muốn mượn lại tài liệu ôn tập của bọn họ.

Nhưng có nhiều người xin quá, nên nhất thời họ không biết đưa cho ai. nên đành giữ sách lại.

Tình cờ lần này cô ấy đến trả tiền và phiếu, nhìn thấy Thẩm Kiều Kiều cũng đang ôn tập, nên bàn bạc cùng với Trương Xảo Lệ và Hồ Lan, cả hai đều đồng ý đưa tài liệu cho Thẩm Kiều Kiều, xem như báo đáp lại cô về việc cho họ mượn tiền và phiếu.

Thẩm Kiều Kiều cầm lấy cuốn sách, nói: "Sao có thể chê ghét bỏ chứ, tôi cảm ơn các bạn còn không kịp đây này."

Phương Thư Đình xua tay, "Không có gì, nếu bạn nói vậy, chúng tôi còn phải cảm ơn bạn trước vì đã cho chúng tôi vay tiền."

Hai người nhìn nhau rồi cười cười.

Sau khi Phương Thư Đình rời đi, Thẩm Kiều Kiều nhìn hơn chục cuốn sách xếp chồng lên nhau trên bàn, cô nhịn không được mỉm cười.

Đây có thể coi là một việc ngoài ý muốn, Phương Thư Đình và những người khác đều là những học bá, những cuốn sách mà họ dùng để ôn tập này, nhất định đã có rất nhiều công sức trong đấy.

Chờ đến khi Tống Nghị từ huyện thành trở về, nhìn thấy trên bàn của Thẩm Kiều Kiều có rất nhiều sách, anh tùy tiện cầm lên một cuốn lật qua lật lại rồi hỏi: "Cái này ở đâu ra vậy?"

Hôm nay anh lên huyện thành mở quầy bán hàng, cũng đặc biệt đến hiệu sách, nhưng cũng không mua được cuốn tài liệu nào.

Không còn cách nào, quốc gia đã khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học, lại có sinh viên thi đỗ đại học, trong lúc nhất thời thi đại học được đẩy lên cao, nguồn cung cấp sách và tài liệu ôn tập không đủ cầu, mấy cuốn sách mà lúc trước anh mua cho Thẩm Kiều Kiều, phải bỏ ra rất nhiều tiền, anh may mắn lắm mới mua được.

"Đó là sách của Trương Xảo Lệ và những người khác đưa cho em."

Thẩm Kiều Kiều đứng dậy, duỗi lưng một cái, thư giãn gân cốt một chút, rồi bế con trai từ trong nôi lên, thơm một cái: "Con ngoan."

Bảo Bảo quả thực rất ngoan, cậu bé tựa hồ biết Thẩm Kiều Kiều có việc đang bận, nên cả ngày đều không khóc, chỉ lặng lẽ dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn Thẩm Kiều Kiều.

Cậu bé tựa đầu vào vai Thẩm Kiều Kiều, vặn vẹo thân thể nhỏ, vểnh môi cười.

Thẩm Kiều Kiều đặt cậu bé lên trên giường, Bảo Bảo bây giờ đã có thể ngồi được, nhưng sau một thời gian ngắn cậu lại ngã xuống.

Cô thay cho cậu chiếc yếm đã ướt, Bảo Bảo đang mọc một chiếc răng sữa nhỏ trong miệng, nên cậu sẽ chảy nước miếng, thế nên cứ phải hai đến ba tiếng là phải thay yếm.

Chiếc yếm màu trắng được viền đỏ, góc yếm có thêm một cây trúc xanh, nhìn cái yếm nhỏ xinh làm nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn và càng thêm đáng yêu của Bảo Bảo.

"Cái nôi này giờ hơi nhỏ không vừa để cho Bảo Bảo ngủ rồi, qua mấy ngày nữa anh sẽ đóng cho nó một chiếc giường nhỏ, làm hàng rào cao hơn, lúc đấy không sợ nó bị ngã nữa."

Bảo Bảo bây giờ rất thích lăn lộn xoay người, may chiếc nôi do Tống Đại Sơn nhờ người đóng có kích thước lớn, gỗ cũng được làm từ loại gỗ tốt, thế nên Bảo Bảo chơi trên nôi mới không bị lật.

Thẩm Kiều Kiều gấp gọn gàng cái yếm đã thay rồi đặt lên bàn, chuẩn bị để cho Tống Nghị đem đi giặt.

Tống Nghị nhẹ nhàng gãi vào eo Bảo Bảo, đùa cho cậu bé bật cười rồi nói: "Được rồi, nếu không chúng ta làm một chiếc xe tập đi trước, giờ tên tiểu tử mập này lớn lên rất nhanh, nói không chừng chưa đến một tuổi là có thể biết đi."

"Đến lúc đó, cho nó vào trong khung xe tập đi, sau đó buộc một sợi dây, một đầu buộc vào góc bàn, đầu còn lại vào khung tập đi, như vậy cũng không sợ nó đi đâu mất."

Thẩm Kiều Kiều liếc anh một cái, nói: "Anh đây chính là dắt chó đi dạo à."

Bảo Bảo mập mạp bị chính cha mình chọc cho cười khanh khách không ngừng, Tống Nghị tiếp lời: "Đây không phải anh nói nha, là em nói đấy."

Hai tay anh đỡ lấy nách Bảo Bảo, để Bảo Bảo đứng trên đùi mình, rồi tặc lưỡi trêu đùa với cậu.

Thẩm Kiều Kiều muốn ôm lấy Bảo Bảo, "Để em ôm con cho, đùi của anh cứng quá, lát nữa sẽ làm con bị đau."

Tống Nghị nghiêng người sang một bên, không cho Thẩm Kiều Kiều ôm lấy con trai: "Không có việc gì, cứng rắn một chút cũng tốt, có khi giẫm lên những chỗ cứng mai này càng dễ phát triển."

Cái này đúng là ngụy biện.

Kỳ thật là Tống Nghị cảm thấy đau cho Thẩm Kiều Kiều, Bảo Bảo mập mạp được nuôi dưỡng tốt, nhìn mập mạp toàn mỡ, mới sáu tháng mà nhìn như đứa trẻ tám chín tháng tuổi, thế nên nhìn cậu khá nặng.

Trầm mặc một lúc, cậu bé vẫn thích bám lấy Thẩm Kiều Kiều, mỗi ngày đều muốn cô ôm một lúc, nếu không thì sẽ khóc.

Cậu còn đặc biệt thích được người khác ôm nách, để được đứng lên đùi.

Thẩm Kiều Kiều làn da mềm mại trắng, nên rất dễ để lại dấu vết, nếu Bảo Bảo đứng trên chân cô lâu, sẽ để lại hai dấu chân hồng hồng.

Nói chuyện gì liên quan đến con trai, là hai người nói như nước vỡ đê không dừng lại được, có thể nói chuyện suốt từ sáng đến tối không ngừng nghỉ.

Tống Nghị trêu chọc Bảo Bảo một lúc, thì đặt cậu vào nôi rồi đi nấu ăn.

Sau khi nấu cơm xong anh bưng bát đũa từ nhà bếp lên nhà chính, lúc này chỉ thấy Thẩm Kiều Kiều nằm tựa vào cái bàn trên giường, có một lọn tóc từ trên trán rủ xuống, cô cảm thấy vướng víu liền vén tóc ra sau tai, bàn tay tinh tế trắng nõn cầm cây bút chì, đang tập trung và nghiêm túc.

Trên người cô toát lên phong độ của người trí thức, Tống Nghị sững sờ, anh chưa bao giờ nhìn thấy một mặt này của Thẩm Kiều Kiều.

Căn phòng trong ngôi nhà nhỏ họ Tống này, đã là một trong những căn phòng đẹp nhất công xã Hồng Kỳ, một căn phòng xinh đẹp sạch đẹp, nhưng khi Thẩm Kiều Kiều ở trong căn phòng này lại giống như không ăn nhập nhau chút nào, nhìn hoàn toàn đối lập.

Cô thuộc về bầu trời rộng lớn hơn, Tống Nghị chưa bao giờ nhận ra điều này một cách rõ ràng như vậy.

Anh dựa vào khung cửa, lặng lẽ ngắm nhìn bức tranh tuyệt đẹp.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Thẩm Kiều Kiều buông cây bút chì trong tay xuống, dự định để cho đôi mắt nghỉ ngơi một chút.

Lúc này, cô nhìn thấy Tống Nghị đang đứng tựa bên cửa, nhìn cô trên mặt nở nụ cười: "Anh đứng ở đó bao lâu rồi, còn không nhanh đi vào, anh không đói à."

Tống Nghị cười nói: "Không bao lâu, anh sợ quấy rầy em học tập."

Thẩm Kiều Kiều dọn cái bàn giường và để Tống Nghị đặt bát đĩa và đồ ăn lên đó.

Từ lúc thời tiết trở nên lạnh hơn, hai họ đều ăn cơm trên cái bàn trên giường.

Thứ nhất là ấm áp, thứ hai là sợ đồ ăn sẽ nguội mất.

Bữa tối chính là ăn mì hoành thánh và trứng gà, trong nước canh hoành thánh còn có mười mấy miếng hoành thánh nhỏ bằng hai ngón tay nổi lên, bên trong có nhân thịt, còn có hai loại rau xanh mềm ngâm trong nước canh, trong bát còn nổi lên hai quả trứng luộc, nhỏ thêm hai giọt dầu mè, mùi thơm bỗng chốc bị kích thích tỏa ra.

Tống Nghị vừa ăn mì hoành thánh, khóe mắt vừa liếc nhìn cái bàn trên giường đã lồi lõm, dừng lại một chút, anh bắt đầu nói sang chuyện khác, "Bảo Bảo có phải cũng nên cho ăn thêm thức ăn phụ."

Trẻ con đến 6 tháng tuổi, sẽ cai sữa dần và bổ sung thêm thức ăn phụ.

Tống Nghị không nhắc tới, suýt chút nữa là Thẩm Kiều Kiều không nhớ ra, cũng không trách được, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, sự chú ý của cô phần lớn đều dồn vào việc học, cô nói: "Đúng vậy, chúng ta nên cho con ăn thức ăn phụ gì thì tốt?"

Cô nhìn món trứng rán trên bàn rồi nói: "Hay là mỗi ngày luộc một quả trứng gà, rồi lấy phần lòng đỏ trứng gà làm thức ăn phụ cho con, cũng có thể làm món cà rốt nghiền, không thể ăn giống như người lớn là cho thêm muối, xì dầu, như thế con không thể ăn được.

Tống Nghị gật đầu, "Chúng ta nuôi tiểu Hoàng và tiểu Hắc cũng đã được nửa năm, giờ đều có thể đẻ trứng, đến lúc đó anh sẽ cho chúng ăn thêm cám gạo và cám lúa mạch, để chúng đẻ được nhiều trứng hơn, như thế con mỗi ngày đều được ăn lòng đỏ trứng."

Trong lúc cả hai đang nói chuyện, Bảo Bảo ghé đầu nằm cạnh một bên nôi, nhìn đồ ăn trên bàn không chớp mắt, có lẽ chính là thấy thèm.

Thẩm Kiều Kiều gõ nhẹ cái mũi nhỏ của cậu bé: "Ngoan, những thứ này con chưa ăn được."

Bảo Bảo nghe thấy Thẩm Kiều Kiều nói chuyện với mình, vui vẻ cười khúc khích.

Cậu bé đặc biệt rất thích cười, gặp bất cứ ai cũng cười, lần trước Triệu Tiểu Tuệ đến chơi, cô ấy còn nói Bảo Bảo có tính cách biết thỏa mãn nên tính tình mới vui vẻ.

***

Thẩm Kiều Kiều muốn tham gia kỳ thi đại học lần thứ hai cũng không phải là bí mật gì, những người thường xuyên đến sân nhà họ Tống chơi, đều có thể nhìn thấy cô đang học bài.

Trong lúc nhất thời, ở công xã Hồng Kỳ rộ lên tin đồn, mọi người đều nói, Thẩm Kiều Kiều đã kết hôn với Tống Nghị, giờ cũng sinh một đứa con, còn muốn đi thi đại học làm gì.

Tuy nhiên, Thẩm Kiều Kiều vẫn đi theo con đường riêng của mình, cô vẫn học tập, nên làm việc gì thì làm việc đó, hoàn toàn không để tâm đến những tin đồn này.

Còn về Tống Nghị, năm trước, anh tìm người cùng hùn vốn thu mua hạt dưa đem lên huyện thành mở quần hàng bán, có người đến cố gắng khuyên anh, nói đây chính la đầu cơ trục lợi, không cẩn thận là sẽ bị bắt.

Về sau chỉ có Đại Hổ nguyện ý cùng anh làm, kết quả là anh ta và Đại Hổ kiếm được rất nhiều tiền, hai ngày trước Đại Hổ còn đang đòi mua một chiếc máy may cho Triệu Tiểu Tuệ.

Còn những người không tham gia, thì bây giờ trong lòng đầy tiếc nuối, nhưng giờ cũng không làm gì được.

Hiện tại, người bị bắt tội đầu cơ trục lợi càng ngày càng ít, bầu không khí trong huyện thành cũng thoải mái hơn, những người lặng lẽ đến huyện thành mở quầy hàng ngày càng nhiều, dưới tình huống như vậy, Tống Nghị cũng không đi thuyết phục những người kia đến huyện thành làm ăn.

Dù sao mỗi người đều có duyên phận của mình, nếu như họ đi buôn mà bị bắt thì sao, thành thật mà nói, những người đó bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền, thì đó cũng là số mệnh của họ.

Dù sao anh cũng có mục tiêu của riêng mình, những gì người khác nói cũng không thể lay chuyển được ý nghĩ của anh.

Mấy ngày nay, Tống Nghị dành thời gian đến nhà Tống Đại Sơn để tìm Tống Thúy Hoa, nhờ bà may may mấy bộ quần áo cho Bảo Bảo.

Tống Thúy Hoa đưa bộ quần áo nhỏ cho anh, ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Tống Nghị cười: "Bác gái, bác có việc gì thì cứ nói đi."

Tống Thúy Hoa nhìn qua sắc mặt anh một cái, mới do dự nói: "Kiều Kiều thật sự muốn thi đại học sao?"

Dì Thái và bà Trương hai cái miệng chập lại suốt ngày đều nói vào tai bà, bà lúc đầu cũng không tin, nhưng lần trước đến nhà nhỏ họ Tống chơi, nhìn thấy Thẩm Kiều Kiều đang đọc sách thi đại học, lúc này bà mới thực sự tin.

"Ừm." Tống Nghị nói: "Việc này hai chúng cháu cũng đã bàn bạc qua."

Tống Thúy Hoa ngồi xuống ghế, "Hai vợ chồng trẻ các cháu đều sinh năm Kỷ Sửu, toàn là những người ngang bướng, dù sao ta nói cái gì cũng không khuyên nổi các cháu, hai người muốn làm gì thì làm, nhưng cháu có bao giờ nghĩ đến chuyện, nếu Kiều Kiều thực sự thi đỗ, nó đi vào đại học, cháu phải làm sao bây giờ?"

Tống Nghị gấp bộ quần áo nhỏ lại, "Nếu cô ấy thi đỗ ở Bắc Kinh, cháu sẽ cùng cô ấy đến Bắc Kinh, nếu cô ấy thi đỗ ở Thượng Hải, cháu sẽ cùng cô ấy đến Thượng Hải, dù sao, chúng cháu cũng không thể tách rời."

Anh cười nói: "Đến lúc lúc, cháu sẽ làm việc chăm chỉ để kiếm thật nhiều tiền ở thành phố lớn, mua một căn nhà lớn, rồi đưa bác cả và bác gái đến tận hưởng hạnh phúc."

Tống Thúy Hoa cười mắng: "Ta mới không thèm, ta cứ ngây ngốc ở chỗ này rất tốt, nghe nói thành phố lớn nhà xây cao mấy tầng, còn có ô tô chạy qua lại, ta không đi đâu, ta sợ lắm."

Tống Nghị nói đùa: "Bác gái, cái này không giống bác lắm nha, bác mà lại còn có cái để sợ."

Tống Thúy Hoa đập anh một cái nói: "Đừng có trêu ta, nghiêm chỉnh mà nói, nếu Kiều Kiều thi đậu đại học thì cũng đã quang tông diệu tổ rồi, Ta cũng tán thành việc cháu cùng cô ấy đi đến thành phố lớn, dù sao thì các cháu cũng không giống như một cặp vợ chồng già như chúng ta, các cháu vẫn còn trẻ, đi đến các thành phố lớn để xem xét hiểu biết và học hỏi nhiều hơn."

Bà dừng lại một chút rồi nói: "Nhưng bảo Bảo thì phải làm sao, nó còn nhỏ như thế, chẳng lẽ cũng đi cùng hai đứa sao, không nói đến những thứ khác, chỉ việc ngồi xe lửa, mà thằng bé còn chưa đầy một tuổi, liệu có thể ngồi xe lửa lâu như vậy sao?"

Bảo Bảo thực sự là một vấn đề nan giải mà hai người cần phải giải quyết.

Tống Thúy Hoa: "Nếu không thì để Bảo Bảo lưu lại ở công xã, ta trước sẽ chăm sóc cậu bé vài năm, chờ hai đứa ổn định cuộc sống ở trên đó, thì sẽ về đón lên."

Tống Nghị đang gấp quần áo lập tức dừng lại, anh biết bác gái vì hai người họ mà suy nghĩ như thế, nhưng nếu bỏ lại con trai ở quê, mà hai người lại đi đến thành phố lớn...

Anh mím chặt môi nói: "Cháu về bàn bạc với Kiều Kiều đã."

Mọi người đừng quên like và đăng ký kênh để ủng hộ mình nhé. Cảm ơn các bạn rất nhiều.

Phần 11: Chương 30-31

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play