Đến trong thành, Đại Hổ không khỏi lùi bước khi anh nhìn thấy những người đi bộ trên đường ăn mặc quần áo chỉnh tề. Mà lúc này trên người anh đang mặc một chiếc quần bị cắt ngắn hai ống, để lộ mắt cá chân, nhìn thấy những người trong huyện thành mặc quần áo không có miếng vá nào trên người, anh không khỏi có chút thận trọng.

Tống Nghị thì ngược lại. anh điềm tĩnh tự nhiên, nắm thật chặt cái sọt trên lưng, cái sọt được đậy một lớp vải bông, bên trong là rau dại và trứng gà được che đậy cực kỳ cẩn thận.

Tống Nghị nhìn hai bên trái phải người đi đường, thấp giọng, chọc vào khuỷu tay Đại Hổ hỏi. "Đại hổ, những thứ này bán ra ngoài như thế nào?"

Đại Hổ nuốt nước bọt, run run nói: "Tôi, tôi, lần trước đến huyện thành, người ta nhìn thấy tôi cõng đồ vật liền chủ động đến tìm tôi mua..."

Tống Nghị thiếu chút nữa té ngã sấp mặt, vừa rồi lúc anh đào rau dại ở sau núi, anh ta đã thề bồi đảm bảo là chắc chắn sẽ bán được ra ngoài.

Nhưng mà anh cũng không nóng vội, một lòng mang chí lớn vỗ nhẹ vào lưng Đại Hổ nói: "Anh tôi nhìn này."

Anh không vội vã tìm người chào hàng, mà tìm một chỗ râm mát, lôi Đại Hổ cùng ngồi xổm một chỗ với mình, quan sát người đi lại trên đường.

Liên tiếp ngồi hơn nửa giờ mà không rời vị trí.

Đại Hổ bẻ một cành liễu, ngậm trong miệng, giọng không rõ ràng nói: "Không phải anh nói muốn bán đồ sao? Tại sao còn kéo tôi cùng ngồi xuống đây? Không nhanh lên, mặt trời sắp xuống núi rồi."

Vừa dứt lời, Tống Nghị đã đứng dậy nói: "Tôi không thể quá nóng vội được, nhưng đậu phụ đã đến miệng rồi."

Đại Hổ giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, bối rối nhìn Tống Nghị đang đi về phía một người đàn ông mặc bộ đồ lao động màu xanh, trên tay cầm một chiếc túi nhựa màu đỏ đang đi đến.

Tuy nói không biết Tống Nghị trong đầu muốn làm cái gì, nhưng anh ta vẫn đi theo bước chân của Tống Nghị.

Thế là người đàn ông mặc mặc bộ quần áo lao động, nhìn thấy hai thanh niên cõng cái sọt, ăn mặc quê mùa, xem xét đây chính là người nhà quê lại đi về phía mình.

Người đàn ông mặc quần áo lao động liền dừng lại và hỏi: "Hai đồng chí, có chuyện gì không?"

Trên mặt Tống Nghị hiện lên một nụ cười: "Đồng chí, đồng chí có thể cùng chúng tôi đi đến con hẻm bên kia không?" Vừa nói vừa chỉ vào một con hẻm gần đó.

Người đàn ông mặc đồ lao động trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc, đang êm đẹp, hai người thanh niên lại bảo vào một ngõ nhỏ, anh ta chần chờ lui về phía sau một bước.

Tống Nghị vội vàng nói: "Đồng chí, chúng tôi rất cần sự giúp đỡ của đồng chí. Hơn nữa, giữa ban ngày ban mặt, hai người đàn ông chúng tôi còn có thể làm gì được đồng chí?"

Điều này cũng đúng, người đàn ông mặc bộ quần áo lao động liếc nhìn con hẻm mà Tống Nghị nhắc đến, nó cách đường chính không xa, ánh nắng có thể chiếu thẳng vào.

Hơn nữa, người đàn ông trước mặt nói cũng đúng, giữa ban ngày ban mặt hai người đàn ông trưởng thành có thể làm gì mình?

Người đàn ông mặc bộ quần áo lao động nhìn Tống Nghị lần nữa, phát hiện người đàn ông này có lông mày rậm, mắt to, ngũ quan đoan chính, ngược lại nhìn không giống người xấu, lại nghe được lời nói chân thành của anh ta liền đồng ý: "Được rồi, vậy tôi cùng hai người đi một chuyến, nhưng tôi cảnh cáo hai người, đừng có giở trò mánh khóe.

Tống Nghị nhanh chóng mỉm cười và nói: "Đương nhiên sẽ không, chúng tôi thực sự có chuyện quan trọng tìm anh."

Nói xong, ba người đi tới con hẻm.

Tống Nghị nháy mắt với Đại Hổ, ra hiệu cho anh đứng ở đầu hẻm canh chừng.

Đại Hổ nhận được tín hiệu, buông cái sọt xuống, đứng ở đầu ngõ, thân hình cao lớn che kín con hẻm, ngẩng đầu nhìn lên trời rồi lại cúi xuống nhìn đất, nhìn bộ dáng thật thản nhiên, nhưng bộ dáng nhìn từ đằng sau lưng anh run nhè nhẹ đã đứng anh là một người, ngoài tuy mạnh nhưng bên trong thì yếu đuối.

Trong con hẻm nhỏ, Tống Nghị buông chiếc sọt từ trên người xuống, xốc tấm vải bông che bên ngoài ra, lộ ra bên trong là hai rổ rau dại cùng hai rổ trứng gà.

Huh! Người đàn ông mặc bộ quần áo lao động lập tức lùi lại một bước.

Tống Nghị cong khóe miệng nói: "Những rau dại cùng trứng gà này anh có mua không?"

Người đàn ông mặc quần áo lao động nhìn xung quanh không thấy ai, ngay cả đầu con hẻm cũng không có người qua đường, nhưng trong lòng vẫn toát mồ hôi lạnh, giọng nói ép xuống cực thấp: "Đây chính là đầu cơ trục lợi. Nếu bị bắt là phải ngồi tù đấy!"

Tống Nghị đương nhiên biết rõ, nhưng... Anh hạ khóe miệng, lộ ra vẻ mặt khổ sở, "Đây không phải là do trong nhà quá khó khăn sao? Những quả trứng này đều là trứng do người dân ở quê nuôi, rất bổ dưỡng, còn có những loại rau dại này, anh nhìn xem, vừa mới hái, tươi mới vô cùng."

Người đàn ông mặc quần áo lao động bị tài ăn nói giỏi của Tống Nghị hấp dẫn, ngồi xổm xuống nhìn trứng và rau dại.

Thật đúng như Tống Nghị nói, chúng đều có chất lượng rất tốt.

Sau đó, anh nghĩ đến người vợ đang mang thai ở nhà, tháng này mới trôi qua được nửa tháng, trứng gà ở nhà để bồi bổ sức khỏe cho vợ đã hết sạch, nếu anh mua thêm hai giỏ trứng gà này thì tương lai trong mấy tháng tới nhà coi như không thiếu trứng để ăn.

Nghĩ đến đây, người đàn ông mặc quần áo lao động cắn răng nói: "Những quả trứng này bán thế nào?"

Đã mắc câu!

Tống Nghị lặng lẽ cong khóe miệng, trên mặt lộ ra nụ cười thành thật: "Mỗi quả mười xu."

Người đàn ông mặc quần áo lao động nhíu mày: "Trứng trong huyện thành giá chỉ có tám xu một quả."

Tống Nghị lấy vải bông che lại, chậm rãi đứng lên, duỗi lưng nói: "Thế nhưng trứng của tôi không cần tem phiếu. Anh nghĩ mà xem, với cái giá này mà anh không mua được thì không tìm được ai bán nữa đâu."

Nói cũng đúng, người đàn ông mặc quần áo lao động nhìn chiếc sọt bị vải bông che kín, hj quyết tâm: "Tôi muốn mua cả hai giỏ trứng của anh!"

"Được!" Tống Nghị thoải mái đồng ý, hai người một tay giao tiền, một tay giao hàng.

Người đàn ông mặc quần áo lao động cầm hai giỏ trứng đi ra khỏi con hẻm, tránh người đi đường bước chân vội vàng rời đi.

Đại Hổ nhìn bóng lưng hoảng hốt của người đàn ông lao động đang ôm giỏ trứng, vội vàng đi đến bên cạnh Tống Nghị hỏi: "Bán hết rồi à?"

Tống Nghị đếm phần tiền của Đại Hổ rồi đưa cho anh ta: "Cả hai giỏ trứng đều đã bán hết, anh ta không thích rau rừng." Anh nói thêm: "Nhưng cũng không phải vấn đề lớn, đợi chút nữa tôi sẽ tìm người mua, có thể bán được."

Đại Hổ mặt mày hớn hở đếm tiền, vỗ mạnh vai Tống Nghị vài cái, "Được đấy tiểu tử, đầu óc cậu rất thông minh! Nhưng tôi có chút thắc mắc, làm sao cậu biết, người đàn ông đó sẽ mua đồ của chúng ta? Nếu anh ta không mua, nỗ lực của chúng ta chẳng phải là vô ích sao?

Tống Nghị khẽ mỉm cười, gõ vào đầu Đại Hổ mấy cái, "Anh không là không có đầu óc. Người đàn ông đó mặc quần áo lao động, trên tay lại cầm một chiếc túi nhựa, nhìn dáng vẻ chính là người không thiếu tiền."

Anh lại nói thêm: "Vừa rồi tôi nhìn xuyên qua túi nhựa thì thấy bên trong có một lon sữa mạch nha trị giá 5 đồng. loại Hàng hiếm như vậy, thoạt nhìn là mua cho người già, trẻ em hoặc phụ nữ mang thai ở nhà. Tôi nói cho anh biết, nếu trong nhà anh có người già, trẻ em hoặc phụ nữ mang thai, mà anh không thiếu tiền, vậy anh có muốn mua hai giỏ trứng này của chúng ta không?"

Đại Hổ cười ngây ngô xoa đầu, không hề tức giận mà nói "Vẫn là cậu thông minh."

Hai người lại làm theo như lúc trước, cuối cùng cũng bán hết số rau dại trước khi mặt trời lặn.

Bán hết đồ xong, Đại hổ muốn nhanh chóng trở về công xã, dù sao trong tay cầm nhiều tiền như vậy thật quá bỏng tay.

Tống Nghị kéo anh lại: "Chờ một chút, tôi muốn mua một vài thứ."

Nói xong, anh kéo Đại Hổ đến một quán ăn vặt mà anh hay mua.

Bà chủ quán ăn vặt là một phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, dáng người hơi mập, khuôn mặt hiền lành, nhìn thấy có khách đến, vội vàng tiến lên chào hỏi: "hai vị khách quý muốn mua gì?"

Quán ăn vặt này ước chừng khoảng ba mươi mét vuông, cửa hàng không lớn nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ, vừa bước vào cửa đã có thể nhìn thấy hơn mười loại đồ ăn vặt như mận, xoài sợi, sung cắt nhỏ...tất cả được đặt gọn gàng trong giỏ, thật ;àm cho người ta hoa mắt.

Tống Nghị không đáp lại lời chào của bà chủ mà đi vòng quanh cửa hàng rồi nói: "Cho tôi một phần mứt mận, xoài sợi và mơ khô, cho tôi mỗi loại một phần."

Bà chủ cửa hàng cười không ngậm được mồm, mắt cũng nhắm tịt, đây là vị khách hàng lớn đây!

Anh nhanh chóng làm theo yêu cầu của Tống Nghị, đem những thứ anh yêu cầu gói đồ ăn vặt thật kín.

Cầm lấy đồ ăn vặt đã đóng gói, Tống Nghị ném luôn vào sọt, rồi vội vã cùng Đại Hổ trở về thôn.

Mặt trời đã lặn, bên ngoài thì đã tối om, Thẩm Kiều Kiều đốt một ngọn nến để căn phòng sáng sủa hơn.

Trên bàn vẫn là bát canh gà kia, chỉ là còn lại một nửa, thịt gà gần như còn nguyên.

Thẩm Kiều Kiều ăn được một nửa, nửa còn lại... cô muốn đợi Tống Nghị trở về, để cho anh ăn.

Nhưng đợi suốt một buổi chiều, đợ đến trời tối mà Tống Nghị vẫn chưa về.

Thẩm Kiều Kiều sờ lấy bụng, không khỏi suy nghĩ nhiều, chẳng lẽ anh ấy lại bỏ rơi hai mẹ con bọn họ sao?

Hơn nữa, trong giấc mơ cô thật có lỗi với anh, kiếp này cô vừa mới trở về, vậy mà lại làm trái ý anh, khiến anh tức giận.

Cô không khỏi suy nghĩ linh tinh, ở địa điểm thanh niên trí thức bên kia, có mấy nữ thanh niên trí thức, vẻ bề ngoài cũng không kém gì cô, nghe nói có một người trong đó luôn có ý với Tống Nghị. Chẳng lẽ ra anh ấy lại đi tìm nữ thanh niên trí thức kia...

Nghĩ tới đây, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, dưới ánh nến giọt nước mắt càng long lanh.

Khi Tống Nghị trở về, anh liền nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.

Thẩm Kiều Kiều ngồi trên ghế, một tay vuốt ve bụng, lặng lẽ rơi lệ.

Dưới ánh đèn lờ mờ, làn da của cô vẫn trắng trẻo như cũ, khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp đến kinh người.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Thẩm Kiều Kiều nghiêng mặt sang một bên, để lộ nốt ruồi đỏ diễm lệ trên lông mày, lộ ra nước mắt trên mặt làm cho lòng người tan nát.

"Anh, anh trở về rồi." Thẩm Kiều Kiều làm sao cũng không nghĩ tới Tống Nghị sẽ trở về, cô cuống quít đứng dậy, lau đi nước mắt trên mặt.

Nhìn thấy cô như vậy, Tống Nghị dù có tức giận đến đâu cũng đều tiêu tan.

Vừa liếc mắt, anh thoáng nhìn thấy bát canh gà vẫn còn một nửa trên bàn, đáy lòng lại cảm thấy tức giận, cứng ngắc nói: "Sao em còn chưa ăn hết canh gà? "

Thẩm Kiều Kiều cẩn thận từng li từng tí nhìn anh, sau đó vội vàng cúi đầu: "Em ăn rồi, còn lại nửa bát em để cho anh."

Giọng nói của cô mềm mại du dương, âm cuối ngân dài, giống như lời nói nhẹ nhàng của cô gái nước Ngô, nghe lưu luyến đến kỳ lạ, một chữ 'anh' kia giống như chiếc lông vũ mềm mại, nhẹ nhàng xuyên qua trái tim Tống Nghị.

Hầu kết của Tống Nghị trượt lên xuống, lỗ tai đỏ bừng, không biết là do thời tiết nóng bức hay do ánh nến chiếu vào.

Anh ho khan, ngồi xuống ghế, "Anh là một nam nhân, uống canh gà làm gì, đợi lát nữa anh hâm lại canh gà cho em, em phải uống hết cho anh không được bỏ sót dù chỉ là một ngụm."

Sau đó anh tựa như nhớ ra cái gì, từ sau lưng lấy ra mười mấy túi giấy dầu, đặt lên bàn, "Nếu thật sự không ăn trôi, em có thể ăn một ít trái cây, thay đổi một chút khẩu vị."

Thẩm Kiều Kiều hơi giật mình, cắn môi dưới, lần lượt mở ra mười mấy túi giấy dầu trên bàn, lộ ra bên trong là những quả mận khô, những miếng xoài, những quả mơ ngâm...

Những thứ này, ở công xã không có khả năng có, xem xét chính là mua trên huyện thành.

Hóa ra cả ngày hôm nay anh ra ngoài là đi mua đồ cho cô.

Vậy mà Cô còn hiểu lầm anh...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play