Sắc mặt của Tống Tử Hân cứng đờ.
Kẻ không có phận sư?
Chẳng lẽ là đang nói cô?
"Vũ Trạch."
Tống Tử Hân tiếp tục lấy lòng.
"Em nghe nói công ty anh đang gặp vấn đề nên anh mới phải ra nước ngoài một thời gian.
Hay là em gọi điện cho ba em để giúp anh nhé? Ba em…"
"Chuyện của tôi cô không cần lo lắng, cô nên lo cho chuyện của mình đi."
Lăng Vũ Trạch lạnh giọng nói, khuôn mặt tuấn tú băng lãnh.
Tống Tử Hân sững sờ trong chốc lát, nhưng sau đó lại nghĩ rằng Lăng Vũ Trạch đang quan tâm đến cô ta khi nói ra lời như vậy.
"Vũ Trạch, không ngờ lúc này anh lại còn quan tâm đến em."
Tống Tử Hân tự đa tình xích lại gần anh.
"Đúng vậy, gần đây em cảm thấy thật sự phiền, đều là bởi vì con tiện nhân Lâm Tuyết kia.
Sự nghiệp của em đều bị hủy trong tay cô ta, bọn người trên mạng hằng ngày đều mắng chửi em, khiến em rất khó chịu, em nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta."
Ánh mắt Lăng Vũ Trạch lạnh lùng nhìn Tống Tử Hân, xen kẽ sự hung ác: "Không bỏ qua cho cô ta, vậy cô định sẽ làm gì?"
Tống Tử Hân ôm lấy cánh tay Lăng Vũ Trạch.
"Vũ Trạch, chỉ cần anh ly hôn con tiện nhân Lâm Tuyết kia càng sớm càng tốt, đó sẽ là cách trả thù tốt nhất đối với cô ta.
Cô ta si mê anh như vậy, chắc chắn sẽ đau lòng đến chết.
Cô ta thân cô thế cô, hơn nửa đời này cô ta sẽ không thể sinh con, chắc chắn sẽ tuyệt vọng đến chết."
"Vũ Trạch, anh hãy ly hôn với cô ta ngay đi, chẳng phải anh muốn cưới em sao? Em sẵn sàng làm vợ của anh, nếu anh thích trẻ con em sẽ sinh cho anh thật nhiều đứa trẻ như ý anh."
"Trên thế giới này chỉ có một người có thể sinh con cho tôi." - Lăng Vũ Trạch mở miệng.
"Người đó đương nhiên là em rồi." - Tống Tử Hân tự tin trả lời.
"Vũ Trạch, em biết anh yêu em nhất và em cũng yêu anh.
Anh xem, em mua cho anh loại bánh mà anh thích nhất đến đây."
Tống Tử Hân vừa định mở hộp bánh ra, nhưng khi ngước mắt lên, cô nhìn thấy một dĩa dâu tây trên bàn.
"Vũ Trạch, anh thật tốt với em, anh biết em sẽ đến nên mua dâu tây này cho em phải không?"
Tống Tử Hân mở nụ cười rạng rỡ, đưa tay với tới dĩa dâu tây trên bàn.
"Đừng có chạm vào nó."
Giọng nói lạnh lùng của Lăng Vũ Trạch khiến động tác của Tống Tử Hân dừng lại.
Cô ta đưa ánh mắt bối rối nhìn gương mặt đẹp đẽ nhưng băng lạnh của người đàn ông đối diện:"Vũ Trạch."
"Những quả dâu này không dành cho cô."
Tống Tử Hân nhíu chặt mày nghi ngờ:"Vậy là dành cho ai vậy?"
Từ bên ngoài, giọng nói của nhân viên lễ tân vang lên với vẻ khó chịu:"Lâm tiểu thư, cô thật sự không thể vào được.
Hiện tại trong văn phòng Lăng tổng đang có khách, cô không thể vào được."
Cánh cửa văn phòng mở ra, Lăng Vũ Trạch ngước mắt lên, khi nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Lâm Tuyết, khóe môi anh hơi nhếch lên, ánh mắt ngập tràn sự dịu dàng.
"Lăng tổng, tôi đã ngăn cô ấy lại, nhưng cô ấy lại lao vào."
Cô gái trực lễ tân nhìn Lâm Tuyết bằng ánh mắt bất mãn và phàn nàn với Lăng Vũ Trạch.
"Đến tài vụ lãnh lương và ngày mai cô không cần phải đến đây."
Lăng Vũ Trạch lạnh lùng mở miệng, cô nhân viên sửng sốt, không hiểu bản thân đã làm gì sai.
"Lăng tổng."
"Ngay cả bà chủ cũng không phân biệt được, cô đến đây để làm gì?"
"...."
Bà chủ?
Cô nhân viên lễ tân bối rối.
Không phải cô chưa từng gặp Lâm Tuyết, cũng không phải là không biết sự tồn tại của Lâm Tuyết.
Nhưng trong mắt của cô, Tống Tử Hân mới chính là vợ của Lăng tổng.
"Ra ngoài."
"Lăng tổng, tôi…"
"Đừng để tôi phải nhắc lại."
Lăng Vũ Trạch đuổi người ra ngoài, ánh mắt ôn nhu nhìn về phía Lâm Tuyết.
"Lâm Tuyết."
Tống Tử Hân không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Tuyết.
"Cô còn dám tới đây? Còn muốn quyến rũ Vũ Trạch sao? Tôi nói cho cô biết, đừng có nằm mơ.
Cô tới đây để làm gì, cô muốn làm nhục tôi sao?"
Tống Tử Hân hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Tuyết, cô ta thật sự muốn bộc lộ bản chất ngay lúc này để nhào đến xé xác Lâm Tuyết, nhưng vì có Lăng Vũ Trạch ở đây nên cô ta không dám.
"Sao em lại đến đây?" - Lăng Vũ Trạch nhìn Lâm Tuyết hỏi.
Nghe giọng điệu đầy ôn nhu của anh, Tống Tử Hân tưởng mình nghe nhầm, nhưng khi quay người nhìn về phía anh, phât hiện Lăng Vũ Trạch đã đứng dậy đi về phía Lâm Tuyết, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười đầy ôn nhu.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười dịu dàng như vậy trên gương mặt Lăng Vũ Trạch.
"Tối qua chẳng phải anh nói muốn em làm món thịt bò xào cải sao? Vậy nên em làm bữa trưa mang đến để ăn cùng anh."
"Lâm Tuyết, cô đang nằm mơ sao? Vũ Trạch sẽ không ăn đồ do cô làm."
Tống Tử Hân cười nhạo.
Ngay lúc Tống Tử Hân đang đắc ý, liền nhìn thấy Lăng Vũ Trạch bước tới trước mặt Lâm Tuyết, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào vai cô, cúi đầu hôn lên má cô.
"Vũ Trạch, anh đang làm gì vậy?" - Tống Tử Hân hét lên.
"Tôi hôn vợ tôi có liên quan gì đến cô?"
Lăng Vũ Trạch cười lạnh nhìn gương mặt đại biến của Tống Tử Hân.
"Vợ anh? Cô ấy không phải vợ anh? Anh không hề yêu cô ta, Vũ Trạch, người anh yêu nhất là em, chuyện gì đang xảy ra với anh vậy?"
Tống Tử Hân cảm thấy rất mờ mịt, đưa tay chỉ về phía Lâm Tuyết.
"Con tiện nhân Lâm Tuyết này, mày nhất định bỏ bùa mê Vũ Trạch của tao."
Tống Tử Hân thẹn quá hóa giận mở miệng mắng chửi, giơ tay lên tát vào bờ má của Lâm Tuyết, nhưng cô ta chưa kịp bước lại gần Lâm Tuyết đã bị Lăng Vũ trạch vung chân đá vào bụng cô ta.
"A…a…"
Tống Tử Hân đau đớn hét lên, hoảng sợ ngã xuống đất, cả khuôn mặt ngơ ngác.
"Đừng hòng đụng vào vợ của tôi bằng bàn tay bẩn thỉu của cô."
"Vũ Trạch."
Tống Tử Hân kinh ngạc nhìn Lăng Vũ Trạch đang lạnh mặt nhìn cô.
"Vũ Trạch… em là Tử Hân, người anh yêu thích nhất Tống Tử Hân, anh không nhận ra em sao?"
"Tôi đương nhiên biết cô, cả đời tôi sẽ không bao giờ quên được cô, loại phụ nữ ác độc, chính cô đã hại chết ba mẹ tôi và cả mẹ của Tiểu Tuyết.".