Nhưng Tần Dã cũng không nằm xuống, anh đã dưỡng thương được vài ngày…… Anh thật sự cảm thấy bản thân khôi phục rất nhanh, có cảm giác chân gãy đã lành.

Càng chưa kể xương sườn, anh không còn cảm thấy đau chút nào.

Nếu không phải ngại người làm việc bên ngoài, còn có người trước mặt…… Anh muốn lại lên núi đi săn một trận.

“Hôm nay anh cảm thấy rất tốt, không nằm được không?”

Câu này anh hỏi rất dè dặt, khiến Dung Yên không khỏi liếc nhìn anh, sau đó nói một câu: “Tùy anh……”

Tần Dã:……?

Giọng điệu này, là tức giận hay không tức giận?

Anh có chút suy nghĩ không ra.

Anh liền đứng tại chỗ không dám nhúc nhích.

Dung Yên nhìn thấy dáng vẻ đứng thẳng bất động của anh, không khỏi phì cười, “Nếu anh cảm thấy không sao, vậy thì không cần nằm, nhưng mà…… Anh không được phép làm việc nặng gì đó, với lại bước đi cũng phải nhẹ nhàng, dùng một cây gỗ làm gậy —— chống đỡ.”

Thật tình Tần Dã không muốn dùng gậy chống, nhưng anh cũng hiểu rõ bản thân không thể từ chối, “…… Được, nghe theo em.”

Dung Yên:……

Tại sao lại có cảm giác lời nói này có chút ý vị?

“Anh đi giúp mọi người trông coi.”

Nói xong anh đi thẳng ra ngoài.

Đợi đến khi đến phòng Tần Mai, nhìn thấy cô bé đang thu dọn đồ đạc, giường đệm mới cũng được trải xong.

Nụ cười tràn đầy trên mặt có thể thấy được cô nhóc vui vẻ đến mức nào.

“Mai Tử, phòng này được không?”

Tần Mai nghe thấy tiếng, lập tức quay người lại.

Đầu tiên, giọng nói nhẹ nhàng trong vắt, “Được.”

Đôi mắt cô ấy phát sáng, thật không ngờ kiếp này cô lại có thể bước vào sống trong nhà mới.

Không phải ngăn phòng, là cô ấy ở một mình, căn phòng ngăn nắp còn dùng sơn trắng để sơn…… Vừa lớn vừa sáng.

Dung Yên nhìn thấy cô nhóc thích, cũng rất vui, “Trước tiên dán giấy này, đợi thêm một thời gian, chị kêu người đem cửa sổ kính đến đây, đến lúc đó sẽ càng đẹp hơn.”

Cửa sổ bằng kính kêu Thiết Trụ làm giúp, ở đây không có mà phải đặt hàng ở thành phố.

Vì thế sau khi cô báo kích cỡ và số lượng thì đã kêu Thiết Trụ đi mua giúp, nghe nói phải chờ mấy ngày.

Dù sao cũng sẽ đưa đến đây trước khi ăn tết.

Khi Tần Mai nghe thấy cửa sổ được làm bằng kính như gương thì càng thêm hào hứng, ánh mắt xinh đẹp của cô nhóc sáng hơn.

Dung Yên mỉm cười, “Nghe nói mấy ngày nữa thôn chúng ta sẽ có điện, đến lúc đó, đợi có điện, mỗi phòng chúng ta đều lắp đèn điện, rồi mua cái TV.”

Tần Mai nghe thấy TV thì cô nhóc chớp chớp mắt, đây là chuyện mà cô ấy nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Lúc trước khi chị dâu chưa đến nhà này, mong muốn lớn nhất của cô ấy chính là mỗi ngày có thể ăn một chiếc bánh bao trắng.

Bây giờ không chỉ có bánh bao trắng ăn, thịt và cơm gạo cũng được ăn, cũng được ở một mình trong một phòng mới rộng rãi như vậy.

Còn có TV…… Cô ấy cảm thấy hạnh phúc muốn ngất đi.

Khi Tần Dư bước vào nghe thấy TV, trán cậu ấy giật giật vài cái.

“…… TV gì chứ?”

Tần Mai rất hào hứng giải thích, “Chị dâu nói đợi sau khi trong thôn có điện, sẽ đi mua cái TV, chính là loại đó…… Loại có người trong hộp đó……”

Cô ấy không biết, chỉ là trước đây từng nghe nói, vì thế dùng tay khoa tay múa chân một chút, cô ấy cũng không biết ra dấu như vậy có đúng không.

Tần Dư kinh hãi, đôi mắt trợn trừng cực lớn, “Mua TV?” Cái này hết bao nhiêu tiền?

Cậu ấy mở miệng nói lời thành khẩn, “…… Chị dâu, em cho rằng nhà mình không cần TV…… Tiền này vẫn nên tiết kiệm mới tốt, người xưa người ta nói, tiền chính là sức mạnh của bản thân, chị không thể tiêu xài hết toàn bộ sức mạnh của chị đúng không…… Sau này anh cả bắt nạt chị thì phải làm sao bây giờ?”

Đúng lúc Tần Dã đang chống gậy đi từ từ tới cửa nghe thấy câu nói này của em trai thì lập tức cả người khó chịu.

Sắc mặt càng đen cực kỳ.

Tên nhóc tệ hại này có biết bản thân đang nói gì không?

Có phải cậu nhóc thiếu đòn không?

Cái gì gọi là tiêu xài hết, anh cả bắt nạt?

Đây là nhóc con này chửi anh cả của mình thành loại người gì?

Trực tiếp đẩy cửa ra bước vào.

Mấy người trong phòng lập tức nhìn thấy anh.

Tần Dư:……

Nhìn sắc mặt này của anh cả cậu ấy, cậu ấy cảm thấy bản thân có lẽ sắp tiêu đời.

Quả nhiên, sắc mặt Tần Dã u ám, giọng nói bình tĩnh, ánh mắt càng lạnh lẽo, gọi cả tên lẫn họ: “Tần Dư, anh có còn là anh của em không?”

Cậu ấy chột dạ không dám đối diện, lí nhí mở miệng, “…… Đương, đương nhiên đúng rồi.”

Tần Dã cười lạnh: “Vậy em đúng là giỏi lắm.” Anh không ra cũng không biết em trai này của anh lại có thể bôi nhọ nói xấu anh.

Tần Mai cũng không dám nói chuyện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play