“Cũng nhờ có cô, tôi mới tỉnh táo lại, tôi ly hôn với người đàn ông đó rồi, con gái đi theo tôi. Hiện tại mẹ con tôi sống rất tốt, tôi vẫn luôn muốn tìm cô để cảm ơn, nhưng tôi không biết họ tên của cô là gì, mấy ngày nay tôi có thời gian rảnh rỗi thì lại đi lòng vòng trên con đường này... Không ngờ thật sự gặp được đồng chí rồi, cô là ân nhân của tôi và con gái tôi...”
Tôn Mỹ nói xong, cô ấy liền muốn quỳ xuống trước Dung Yên.
Cũng may Dung Yên phản ứng rất nhanh, cô nhanh chóng đỡ người phụ nữ muốn quỳ xuống.
“Đừng làm như vậy, cô muốn tôi bị nước miếng của ngươi khác dìm c.h.ế.t sao?”
Nửa câu sau có chút nặng nề, không có cách nào, nếu cô không nói nặng một chút, người phụ nữ trước mắt này có lễ vẫn còn muốn bất chấp tất cả để quỳ xuống.
Quả nhiên, vừa nói ra lời nặng nề như vậy, Tôn Mỹ không còn có ý định quỳ xuống nữa, lập tức đứng thẳng dậy: “Thực xin lỗi... Tôi không nghĩ nhiều như vậy.”
Dung Yên thấy cô ấy dường như có điều gì muốn nói, liền chỉ sang một bên: “Chúng ta đến đó nói chuyện đi.”
“Ừm, được.” Tôn Mỹ rõ ràng rất vui vẻ.
Cô ấy và Dung Yên cùng đi đến góc đường đằng kia.
“Cô nói đi, còn chuyện gì nữa không?”
“Là thế này, con gái tôi vẫn luôn nhớ đến cô, cô có thể đến gặp con bé được không?” Kể từ ngày đó, con gái cô ấy dường như sợ người lạ hơn.
Nhưng chỉ cần Tôn Mỹ nhắc đến ân nhân cứu mạng hôm đó, đôi mắt của con gái cô ấy sẽ sáng bừng lên.
Dung Yên:...
Việc cứu người ngày hôm đó chỉ là cô tiện tay cứu mà thôi, chẳng lẽ còn có chuyện tiếp theo nữa sao?
“Có phải là không tiện không? Nếu như không tiện thì thôi vậy, nhưng mà, tôi nhất định phải báo đáp ơn cứu mạng của cô, đồng chí, cô ở đây đợi tôi một lát, tôi về nhà lấy ít đồ.”
“Không cần đâu.” Dung Yên từ chối cũng vô ích, bởi vì Tôn Mỹ đã vội vàng chạy đi rồi, thỉnh thoảng quay đầu lại, “Đồng chí, đừng đi, nhất định đừng đi...”
Dung Yên muốn ăn thử món nóng của tiệm cơm quốc doanh, cho nên cô đang nghĩ rằng cứ vào tiệm cơm trước rồi tính tiếp.
Ngay khi ý nghĩ này xuất hiện, Dung Yên nhìn thấy người phụ nữ kia lại nhanh chóng chạy về, bé gái ngày hôm đó còn đi theo sau lưng cô ấy.
“May là cô không rời đi.” Tôn Mỹ chạy về có chút thở hổn hển.
Cô bé cũng chạy lên phía trước, ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía Dung Yên.
Ánh mắt đó... khiến trái tim Dung Yên mềm xuống.
Cô phát hiện sau khi mình xuyên không đến thời đại này, bản thân cô trở nên dễ xúc động hơn.
Nhìn xem, bây giờ cô ấy không thể cứng rắn với bé gái đứng trước mặt mình được.
“Đồng chí, đây là đường đỏ, cô nhất định phải nhận lấy.” Tôn Mỹ muốn cho nhiều hơn nhưng thực tế không cho phép.
“Không cần đâu, tôi không cần cái này, cô giữ đó bổ sung dinh dưỡng cho đứa bé này là được rồi, đúng rồi, cô đang sống ở đây sao?”
Lúc trước, cô nhớ rõ căn nhà kia không ở chỗ này.
Tôn Mỹ vội vàng gật đầu, “Đúng vậy, sau khi tôi ly hôn, Hội Phụ nữ và đường phố thấy mẹ con tôi không có nơi nào để đi, cho nên cho mẹ con tôi thuê một căn phòng ở đây với giá rẻ, vừa khéo gần chỗ tôi đi làm.”
Đang nói chuyện, chủ đề quay lại với túi đường đỏ trong tay.
“Đồng chí, cô nhất định phải nhận lại cái này, không có cô, sẽ không có mẹ con tôi ngày hôm nay. Nếu đồng chí không nhận, tôi sẽ luôn canh cánh chuyện này...”
Dung Yên nhìn cô,“Tôi cứu cô không phải là vì túi đường này, chỉ là vừa khéo gặp phải mà thôi... Cứ như vậy đi, tôi phải đi ăn cơm rồi.”
Tôn Mỹ:...
Cô ấy chỉ có thể trơ mắt nhìn ân nhân cứu mạng của mình cứ như vậy mà vào tiệm cơm quốc doanh.
Tuy nói, trẻ con nhà nghèo là hiểu chuyện nhất, nhưng cô bé năm tuổi lúc này, cũng có sự kiên trì của riêng mình.
Bàn tay nhỏ bé kéo vạt áo của mẹ, ánh mắt nhìn về phía tiệm cơm quốc doanh, sự khao khát trong mắt con bé tượng trưng cho điều gì... Tôn Mỹ đương nhiên hiểu được.
Cô ấy có chút khó xử,“...Tú Nhi, chúng ta đợi ở đây một lúc nhé.”
Không nói đến việc mẹ con cô ấy đã ăn cơm rồi, chỉ tiệm cơm quốc doanh này, cũng không phải là nơi mẹ con họ có thể vào được.
n nhân cứu mạng đang ăn cơm đó, bọn họ vào trong làm gì chứ? Đứng nhìn sao?
Tú Nhi khẽ gật đầu.
Nhưng đôi mắt cô bé lại nhìn chằm chằm vào tiệm cơm...
Sau khi Dung Yên đi vào, cô gọi thịt lợn muối với rau muối, một miếng cá và một dĩa bắp cải xào, đương nhiên còn có một bát cơm trắng.
Nhân viên phục vụ tiệm cơm cau mày khi thấy một mình cô mà lại gọi nhiều như vậy, thái độ cũng không tốt cho lắm: “Cô có thể ăn hết một mình được không? Chúng tôi phản đối lãng phí.”
Dung Yên nhìn anh ta, thản nhiên trả lời: “Anh nói cuộc sống thiếu ăn thiếu uống như bây giờ, sẽ có sự lãng phí sao? Trời sinh ăn nhiều không được à? Hơn nữa, cho dù tôi ăn không hết, chẳng lẽ tôi không được phép gói lại đem về nhà sao?”
Không biết từ khi nào, cô lấy ra một hộp cơm lớn bằng nhôm từ trong chiếc túi màu xanh lá cây rồi đặt nó lên bàn.
Bây giờ người phục vụ không còn gì để nói nữa.
Nhưng sắc mặt của anh ta cũng không dễ nhìn,“Tổng cộng hai đồng mười xu, còn cần hai phiếu lương thực.”