Dung Yên nhìn bóng dáng hai cha con chạy đi xa, cười lạnh một tiếng.

“Thế nào? Có bị thương ở đâu không?”

Lần đầu tiên Tần Dư cười thoải mái như vậy: ”Không sao, nó đánh không lại em.”

“Ừm, đánh nhau cũng không phải là chuyện hay ho gì, về sau chúng ta đổi cái khác, dùng lý phục người.” Dung Yên cũng là lần đầu tiên dạy dỗ trẻ con, cô không muốn để mấy đứa nhóc này thấm nhuần tư tưởng dùng nắm đ.ấ.m là chân lý một chút nào.

Mặc dù cô thực sự coi nắm đ.ấ.m mới là chính nghĩa.

Tần Dư gật đầu:”....Dạ, đều nghe chị dâu.”

Dung Yên:....

Cô phát hiện dạy mấy nhóc con đi theo chính đạo là một môn học khó, mà trước mắt rõ ràng kiến thức của cô hình như còn chưa đủ lắm.

Nhưng mà cái này không quan trọng, chỉ cần có thế giới quan, giá trị quan đúng đắn, vậy mặt khác….cứ từ từ cũng được.

Tóm lại, trong từ điển của cô không có từ “chịu thiệt là phúc.”

“Dọn dẹp một chút, đi nấu cơm ăn.”

Tần Dư ngoan ngoãn gật đầu: ”Dạ.”

“Nấu cơm tẻ, xào một đĩa thịt, một đĩa trứng, một bát canh với một đĩa cải trắng nhé.” Dung Yên chưa từng bạc đãi cái bụng nhỏ của mình chút nào.

Tần Dư:....?

Đời này của cậu còn chưa từng ăn qua bữa nào có tận 4 món.

Cứ hoang phí như vậy……Thật sự có thể sao?

Niềm vui vừa nãy đánh nhau xong đột nhiên tan biến hết.

Nếu tiêu hết sạch tiền rồi thì sau này phải sống thế nào?

Chuyện Tần Phú Quý với con của anh ta bị đánh vẫn bị người ta đồn khắp thôn.

Trong thôn vốn nhỏ, chút chuyện bé xíu cũng đủ để người ta bàn tán thật lâu rồi.

Lần này, bọn họ càng thêm xác định vợ của Tần Dã không thể chọc vào được….Trước kia có thấy cô hung hãn như vậy đâu nhỉ?

Sao gả cho Tần Dã xong, một lời không hợp liền động thủ như vậy?

Nhưng mà không thể không nói, với tính tình này của cô, người khác thật sự không dám tìm đến cô gây phiền toái nữa.

Cho dù thực ra bọn họ cũng chẳng có cái ý đó.

Bây giờ người trong thôn tranh nhau đi làm việc ở nhà Tần Dã, mỗi ngày kiếm được tận 8 xu, bọn họ đâu có ngu mà đi chọc giận kim chủ làm gì.

Bên này tâm tình Tần Dã phức tạp cực kì.

Dung Yên nhìn thẳng mắt anh, nhướn mày: ”Sao, anh không đồng ý chuyện em đánh hắn ta sao?”

Tần Dã cũng không ngốc, đương nhiên biết phải trả lời cô thế nào.

“Không, em làm tốt lắm…..Là anh hổ thẹn không bằng.”

Trước kia, anh chỉ quan tâm đến kiếm tiền, mặt khác…..Nói thật chưa bao giờ đặt ở trong lòng.

Nhưng dù vậy, tiền anh có thể kiếm được vẫn rất ít, chủ yếu là do anh xui xẻo.

Cho dù kỹ thuật săn b.ắ.n của anh tốt thì thế nào? Kiểu gì cũng sẽ xảy ra tai nạn gì đó, không 100% thì sẽ là 90%.

Dung Yên khẽ cười:”Anh cũng rất tốt.”

Một người đàn ông ở thời đại này có thể một mình nuôi sống hai đứa nhỏ thật sự rất có bản lĩnh, chưa kể đến chuyện anh còn bị người trong thôn bài xích.

Có thể tồn tại đã là chuyện không dễ dàng.

Lời này của cô làm cho mặt Tần Dã đỏ bừng, ở nơi trái tim như có thứ gì phá đất mọc lên.

Dung Yên bị anh nhìn chằm chằm có hơi mất tự nhiên, ánh mắt của người đàn ông này quá nóng, đôi mắt xinh đẹp như có lửa, khuôn mặt điển trai không phải kiểu công tử bột, mà là một loại cảm giác rắn rỏi nhưng cũng không bị thô cứng.

Dung Yên cảm thấy mình yêu c.h.ế.t gương mặt này.

Phải rồi, còn có dáng người của anh nữa, mặc dù bây giờ anh đang bị thương, nhưng cũng không thể phủ nhận dáng người 1m9 cao ráo săn chắc, lúc cởi quần áo ra lại càng thêm mê người.

Lúc cô băng bó vết thương cho anh đã được chiêm ngưỡng qua cái gọi là 8 múi cơ bụng.

Dáng người siêu đỉnh chính là chỉ người này.

Chỉ tiếc anh sinh nhầm thời đại rồi, nếu như có thể sinh ra ở thời hiện đại, nhất định sẽ trở thành yêu tinh khiến vạn người mê luyến.

Nghĩ đến đây, Dung Yên đột nhiên có hơi tò mò nhìn vào mắt anh: ”Có hơi mạo muội, nhưng mà cái người được gọi là ông nội anh kia…..ừm, lớn lên rất bình thường, hình như nhìn không giống anh lắm?”

Chẳng lẽ là giống vị bà nội mất sớm đó sao?

Câu hỏi này của cô khiến Tần Dã tối sầm mặt lại.

Nhìn thấy vẻ mặt của anh, Dung Yên lập tức nói: ”Xin lỗi, nếu anh không muốn nói thì thôi…..”

Tần Dã cũng không tính giấu cô: ”Có lẽ do anh giống mẹ.”

Chuyện này Dung Yên không tiếp tục đề cập nữa.

Cô làm như không có gì chuyển sang chuyện khác: ”Hôm nay anh thấy thân thể thế nào?”

Tần Dã cảm kích sự tinh ý của cô, thành thật mà nói, anh thực sự không biết nên kể về cha mẹ mình như thế nào.

Vì vậy khi cô quyết định không hỏi tiếp, trong lòng anh âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Thân thể rất tốt, anh cảm thấy thuốc kia của em rất có hiệu quả.” Nếu không muốn nói là quá thần kỳ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play