Dung Yên đồng ý rất thoải mái “Được, vậy phiền anh, nhưng mà, túi này cho anh. Mì sợi này nấu ăn rất ngon.”

Tuy là cô chưa từng ăn, nhưng có thể xuất hiện trong siêu thị đó của cô, đó chắc chắn là đồ tốt.

“…… Được.” Thiết Trụ cũng không từ chối thẳng. Anh ấy dự định đến lúc đưa tiền sẽ đưa thêm nhiều chút.

Dung Yên đưa qua tất cả mấy gói mì sợi trong túi đó ra.

Không ở lại lâu, sau khi nói với anh ấy một tiếng, cô liền đẩy xe đạp rời đi.

Thiết Trụ nhìn theo cô rời khỏi cho đến khi không thấy bóng dáng, lúc này mới quay lại sân.

Nói thật, anh ấy thật sự mừng cho Tần Dã, vốn dĩ anh ấy còn lo lắng không biết khi nào Tần Dã mới có thể cưới vợ đấy.

Không ngờ nhanh như vậy đã tìm được, cũng đã kết hôn.

Tần Dã tìm được cô vợ này thật sự rất tốt.

***

Dung Yên cũng không trở về liền.

Nếu đã đến, đương nhiên cô vẫn phải đổi một ít gạo và mì của siêu thị lấy tiền.

Tìm một góc không người, cô lấy ra hai túi 30 cân gạo và bột mì tinh luyện đặt ở yên sau xe đạp.

Hiện giờ trên cơ bản chợ đen đều có người, rất nhiều người vì đại đội chia lương thực trước, thiếu tiền nên đến trao đổi một ít.

Còn lại là người trong nhà không có nhiều lương thực, nên đến chợ đen dạo, định trước tết dự trữ nhiều một chút.

Dung Yên không ra ngoài liều lĩnh như vậy, cô cũng ngụy trang một tí cho bản thân, dùng một chiếc khăn đội đầu đen bao đầu, chỉ để lộ đôi mắt.

Cô đây vừa xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của người khác.

Có người tinh mắt, lập tức đến gần.

“Cô gái, đây có phải là lương thực không?”

Dung Yên liếc nhìn bà ấy, là một người phụ nữ khoảng 40 tuổi.

Nhìn bộ đồ chỉnh chu của bà ấy, rõ ràng là của nhà máy nào đó ở trên trấn.

Gật đầu, “Gạo và bột mì.”

Người phụ nữ nghe xong, ánh mắt sáng lên, “Đổi như thế nào?”

“Gạo và bột mì này của tôi khá tốt, gạo một hào tám, bột mì hai hào.”

Người phụ nữ có hơi kinh ngạc, “Gạo đắt như vậy sao? Của người ta có một hào sáu.” Giá chợ cũng chỉ trên dưới một hào bốn, nhưng mà phải có phiếu.

Dung Yên cũng không tranh cãi nhiều với bà ấy, trực tiếp lấy hàng mẫu đã chuẩn bị từ trước ra, “Đều là loại này, bà còn thấy giá này đắt không?”

Người phụ nữ nhìn thấy hạt gạo chắc nịch sáng óng ánh, còn bột mì kia trắng như tuyết không bị tối màu, thoạt trông là thứ vô cùng tốt thì lập tức đồng ý.

“Nếu cô đảm bảo trong túi giống chỗ này thì tôi lấy hết.”

Lời này của bà ấy khiến Dung Yên nhìn bà ấy thêm một cái, lấy hết?

Xem ra đây là một người giàu có rất nhiều tiền.

“Đương nhiên là giống nhau, có thể kiểm tra trực tiếp.”

Người phụ nữ cũng không lơ mơ: “Để tôi xem.”

Sau khi Dung Yên đỗ xe đạp xong, liền để bà ấy xem gạo trong túi và một bao bột mì khác.

“Trừ cái túi, mỗi túi đều là 30 cân, nếu bà không tin, có thể tìm chỗ để cân.”

“Vậy qua bên kia cân đi.” Giá đắt như vậy, nếu để thiếu cân thiếu lạng, vậy chẳng phải thiệt thòi cho bà ấy sao?

Nhưng mà, hai túi đồ này, bà ấy kiểm tra một tí, chúng đều rất tốt.

Bên trong chắc hẳn không trộn lẫn lương thực kém chất lượng gì đó.

Hai người cột chắc bao lại, đẩy xe đạp đi qua chỗ người đàn ông có cân trước mặt.

Rõ ràng người phụ nữ kia có quen biết, “Ông Vương, giúp tôi cân hai bao này một chút.”

Ông Vương liếc mắt nhìn người phụ nữ một cái, rồi lại nhìn người phụ nữ trẻ tuổi bịt kín chỉ có thể nhìn thấy được một đôi mắt xinh đẹp.

Đừng hỏi vì sao ông ấy biết là người phụ nữ trẻ tuổi, chỉ cần nhìn đôi tay lộ ra là được.

“Đây là cái gì?”

Người phụ nữ nói nhỏ: “Gạo và bột mì, ông giúp tôi cân trước.”

Ông Vương nghe thấy vậy thì cũng không hỏi thêm câu nào, nhưng trong mắt không giấu được sự thèm muốn, nếu đồ tốt thì ông ấy cũng muốn.

Ngay lúc cuối năm thanh toán công nợ, trong tay ai cũng có chút tiền, nhưng gạo trắng tinh và bột mì tinh như này thì vẫn rất hiếm có.

Chỉ cần là người làm chủ thì tạm thời sẽ không thiếu tiền, đều muốn làm cho gia đình mình năm mới vui vẻ, ăn bữa cơm ngon.

“Trừ trọng lượng của túi này thì vẫn còn dư một chút, số cân này không vấn đề gì.”

Người phụ nữ vừa nghe có dư thì đã rất hào hứng, “Cô gái này đúng là một người đàng hoàng, đến đây, tính tiền đi.”

Đúng là biết tính toán, thêm hai túi, tổng cộng chỉ có mười một đồng bốn hào.

Dung Yên cầm tiền được đưa sang, trong lòng vô cùng bùi ngùi, trước kia, cô đâu từng thấy định mức nhỏ như vậy chứ.

Đúng là vật đổi sao dời, cảnh còn người mất, chỉ cần còn sống…… Đúng là chuyện kỳ dị hiếm lạ gì cũng có thể trải qua.

Ví dụ như cô sống lại xuyên qua sách, ví dụ như trước kia cô chưa từng thấy “Đồng tiền nhỏ” nào rớt xuống đất mà không nhặt lên.

Mà cô, người có tài sản hơn trăm triệu bây giờ lại vì vài xu một hào mà khom lưng.

Người phụ nữ rất vui vẻ, bà ấy tiến lại gần hơn, “Cô gái, sau này có đồ tốt gì thì tới tìm tôi, tôi ở ngõ nhỏ bên kia trấn tây, căn thứ ba dãy thứ ba cạnh xưởng đường.”

“Được.” Dung Yên gật đầu.

Lúc này, ông Vương mở lời, “Cô gái, nếu cô còn mấy thứ này, tôi cũng muốn.”

“Ông muốn bao nhiêu?” Dung Yên hỏi.

Đúng là cô có nhiều lương thực trong không gian, nhưng mà xử lý mấy cái bao túi bên ngoài có hơi phiền phức.

Ánh mắt ông Vương sáng lên, “Nếu cô có nhiều, tôi cũng muốn. Nhưng mà, nếu nhiều hơn chỗ này, cô này có phải giá cả nên hợp lý một chút không?”

“Đây là giá thấp nhất rồi, nhưng mà, một trăm cân có thể tặng một cân.”

Giá này của cô, trông thì có vẻ đắt, nhưng mà đồ tốt, có lẽ họ có thể bán được giá cao hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play