Cho đến bây giờ, cô và Tần Dư vẫn ở cùng phòng, nằm chung một cái giường đất.
Chỉ là phần giữa được ngăn cách bằng ván gỗ, còn làm một cánh cửa nhỏ, treo rèm, tương đương với hai căn phòng nhỏ.
Nếu không phải như vậy, Dung Yên đã ngủ chung với Tần Mai rồi.
Sau khi Dung Yên nhìn hai anh em Tần Dã rời đi, thở dài một hơi, sau đó bước ra ngoài.
Đến lúc đi vào phòng, phát hiện ánh mắt Tần Dã lại khóa chặt vào người cô.
“Em trở lại rồi.”
Dung Yên nhìn ánh mắt này của anh, không hiểu sao lại cảm thấy có chút khác biệt.
“Em đi tắm rửa trước đã.”
Cô cầm một cái chậu bước ra ngoài.
Ở đây có một căn phòng nhỏ, đóng cửa lại, cô trực tiếp bước vào trong không gian...
Dung Yên kéo dài thời gian ở trong không gian đến giây phút cuối cùng, mới đi ra ngoài.
Khi Tần Dã nhìn thấy cô đi vào lần nữa, anh có thể ngửi thấy mùi thơm tỏa ra trên cơ thể cô từ đằng xa.
Dung Yên nhìn chiếc giường, cô càng cảm thấy tầm quan trọng của việc sửa sang lại căn nhà này.
“Tần Dã, xây nhà ở đây tốn bao nhiêu tiền?”
Nghe vậy, trong mắt Tần Dã lóe lên một tia khó hiểu, nhưng anh vẫn thành thật trả lời: “Nếu có đá và cây cối thì không cần nhiều tiền. Nhưng mà, chỗ này của chúng ta, cho dù có tiền đi nữa, người ta cũng không bằng lòng đến đây đâu.”
Căn nhà này của anh đã nhiều năm không được sửa chữa rồi.
Thật ra cũng không phải mấy năm này chưa từng sửa chữa, nhưng một khi sửa chữa xong, không hiểu sao lại sẽ gặp gió lớn hoặc là mưa lớn, việc sửa chữa cũng trở nên vô dụng.
Người trong thôn ghét bỏ nơi này tà môn, cho nên càng không muốn đến đây.
Hơn nữa, Tần Dã vừa không có tiền, cũng không có cơm nước để chiêu đãi bọn họ.
Thực sự không phải chỉ cần anh cần cù chăm chỉ thì sẽ có một cuộc sống tốt đẹp.
Dung Yên thấy đầu óc anh khá linh động, cô thậm chí còn chưa nói những chuyện khác, vậy mà anh đã đoán ra được mấy phần rồi.
Người này thực sự rất hợp khẩu vị của cô.
Thế là cô nói thẳng: “Em muốn sống thoải mái nên muốn tìm người sửa sang nhà, nếu như đưa tiền mà không có người trong thôn nào chịu làm, vậy thì em sẽ lên thị trấn tìm người, dù sao thì bây giờ có rất nhiều người đang rảnh rỗi.”
Trong dịp Tết Nguyên đán, không ai từ chối việc kiếm thêm ít tiền.
“...Được.” Tần Dã không có lý do gì để từ chối.
Sau đó anh lấy ra một thứ gì đó từ dưới gối... Có thể nói là một cái túi vải.
Đưa nó đến trước mặt Dung Yên.
Điều này khiến Dung Yên có chút khó hiểu: “Đây là cái gì?”
Tần Dã không nói đây là cái gì, mà nói thẳng: “Em mở ra xem thử đi.”
Dung Yên nhận lấy nó với vẻ mặt nghi ngờ.
Đồ tốt đây, cầm lên cảm thấy khá nặng.
Dùng ngón tay nắn vuốt, một suy nghĩ xuất hiện, chẳng lẽ lại là vàng khối sao?
Mở ra, đồng tử lập tức co rút lại, vậy mà thật sự là vàng khối, có ba khối, mỗi khối nặng ít nhất nửa cân.
Quả nhiên, thuyền nát cũng có ba cân đinh mà, gia đình này ngày xưa khá giàu có, dù nhà họ lụn bại đi chăng nữa thì cũng vẫn còn đồ tốt ở trong nhà.
“Những thứ này cho em hết đó… Em lên huyện tìm một người đàn ông tên là Thiết Trụ, sống ở số 46 Tây Viện trên huyện, giao cho anh ta giải quyết chuyện này là được rồi.” Như vậy thì, sẽ có tiền để sửa chữa nhà rồi.
Dung Yên một lời khó nói hết mà nhìn anh, “Nếu như anh có cái này, lại có quan hệ, vậy thì sao anh lại không đi đổi từ trước chứ?”
Còn khiến gia đình mình sống nghèo khổ đến như vậy, chưa kể những thứ khác, chỉ nói chuyện ăn uống thôi... người nào người nấy đều gầy như que củi, thậm chí ăn đủ no cũng là một vấn đề lớn đối với bọn họ.
Nói đến đây, Tần Dã cảm thấy trong người vô cùng khó chịu, anh không muốn sao?
Dĩ nhiên là không phải là.
Đó là vì anh xui xẻo.
Nếu thật sự lấy thứ này ra đi đổi, đoán chừng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, chuyện ngoài ý muốn kia... Căn bản tiền sẽ không nằm trong tay anh.
Mặc dù bây giờ mọi người đều nói chuyện phải có khoa học, nhưng chuyện tà môn này anh không thể nào không tin được.
Vì vậy, Tần Dã chỉ đơn giản giải thích: “Trước đây anh đi đổi hai khối rồi, nhưng không may mắn—— số tiền đó mất hết rồi.”
Dung Yên:...
Cô nhớ ra rồi, người này chính là xui xẻo như vậy.
“Vậy anh giao cho em, anh không sợ em cầm rồi bỏ trốn sao?”
Đôi mắt của Tần Dã thật sâu, “Cho em, là của em... Hơn nữa, anh tin tưởng em không phải loại người đó.”
Anh sẽ không để cho cô có cơ hội bỏ trốn đâu.
Dung Yên vốn muốn trả lại, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cô liền nhận lấy.
“Được, vậy em sẽ giữ số vàng này, nhưng mà, em sẽ không đi đổi số vàng này đâu. Em vẫn còn tiền, cứ dùng số tiền này trước đã. ”
Màu sắc của khối vàng này không phải tốt bình thường đâu, cứ giữ đó là đáng tiền nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT