Tần Dư không phục, đừng tưởng rằng dùng ánh mắt này nhìn cậu thì cậu sẽ không hiểu.

Cậu hiểu, còn là cái loại cực kì hiểu.

Lùn gì mà lùn?

Nhìn anh cậu mà xem, sau này sớm muộn gì cậu cũng sẽ cao như vậy mà thôi!

Hơn nữa, cho dù có lùn thì cũng không đến mức đến một cái xe đạp còn không dắt được, xem thường ai vậy?

Dung Yên từ biểu cảm biến đổi trên mặt của Tần Dư mà đọc được suy nghĩ.

Liền bảo.

“Được thôi, vậy em tới đi.”

Cô buông tay.

Tần Dư nhìn động tác này của cô, phản ứng của tay so với đại não còn nhanh hơn.

Vội vàng đỡ lấy xe đạp.

Cũng may, xe đạp còn chưa bị đổ.

“Em cứ từ từ dắt, lần sau chị dạy em cách đi xe đạp, chuyện này rất dễ.”Dung Yên xem như đã nhìn ra, nhóc con này đối với xe đạp yêu thích vô cùng……Tầm mắt đều dính chặt lên nó rồi.

Quả nhiên nghe thấy câu cuối cùng của Dung Yên, hai mắt thằng bé sáng rỡ lên.

“Em có thể sao?”

Dung Yên nghe thấy lời này, hơi nhướng mày: ”Nhóc con, là con trai thì không được hỏi có thể hay không biết chưa, em nhất định phải tin mình có thể làm được.”

“Hơn nữa, chẳng qua là tập đi xe đạp mà thôi, có gì khó chứ? Ngã mấy lần là biết đi ngay.”

Tần Dư lập tức tỏ vẻ: ”Em không sợ ngã.”

Cậu chỉ sợ làm hỏng xe đạp thôi.

May là cậu cũng không nói câu này ra ngoài, nếu không Dung Yên nghe được chỉ thấy cạn lời, trong đầu của thằng nhóc này thì tính mạng nó không quan trọng bằng một chiếc xe đạp sao?

“Em không sợ là được, tự mình nghiên cứu trước đi.”

Dung Yên nói xong thì đi vào sân.

Tần Mai thấy chị dâu đã về liền chạy chậm ra mở cửa, đến khi nhìn thấy khuôn mặt đầy bụi bặm của cô thì thoáng sửng sốt.

“Chị dâu, mặt chị…..”

“Mặt chị làm sao?” Dung Yên khó hiểu sờ lên mặt, sau đó bàn tay lập tức đen sì.

Đồng tử co lại, a a a, cô thế mà mang theo khuôn mặt nhem nhuốc này lắc lư ở ngoài cả nửa ngày sao??

Không chỉ đi Cục Công An, mà còn chạy qua kí túc xá của thanh niên trí thức lượn một vòng nữa??

Chuyện này đối với một nhan khống, quả thực là đả kích cực lớn.

“Chị, để em đi lấy nước cho chị.” Cô bé không chờ Dung Yên nói gì, đã chạy chậm quay về bếp.

Dung Yên đành đi theo cô bé.

Bên kia Tần Mai đi lấy nước ấm cẩn thận đổ vào chậu.

Dung Yên nhìn động tác của cô, bèn đưa tay cản lại: ”Không cần, để chị tự rửa.”

Tần Mai cũng rất ngoan ngoãn, nghe vậy liền đứng im không nhúc nhích ở một bên.

Dung Yên rửa sạch mặt với tay, sau đó nhìn cô gái nhỏ trắng trắng mềm mềm đứng ngoan ở một bên, cũng không biết là vì lý do gì, cô đặc biệt thích đứa nhỏ này.

Duỗi tay nhéo nhéo mặt cô bé: ”Gầy quá, về sau phải tẩm bổ mới được, ăn nhiều một chút, béo lên trông mới đẹp.”

Tần Mai ngoan ngoãn lên tiếng:”Dạ.”

Cô bé cũng rất thích người chị dâu này, chưa từng có ai nói với cô bé là phải ăn thật nhiều cơm lên cả.

Trước kia ở với bà nội, bà ta còn chê cô bé ăn quá nhiều, là là một đứa nhỏ ăn tốn cơm tốn gạo, là thứ tạp chủng đến canh cũng không xứng được uống.

“Không phải nói nấu xong sủi cảo rồi sao? Chúng ta mau ăn đi.”

“Còn chưa chín, nước mới sôi thôi ạ.”

“Vậy để chị hấp cho.” Dung Yên nói, chỉ huy cô bé đi nhóm lửa, còn mình thì đến trước bếp.

Không thể không nói, con nhà nghèo thì thường hiểu chuyện sớm.

Cặp song sinh tuổi không lớn, người cũng nhỏ nhỏ gầy gầy, nhưng từ trong ra ngoài đều dọn dẹp nhà cửa vô cùng sạch sẽ.

Cô thích sự sạch sẽ này.

Đặt một đĩa sủi cảo vào nồi, Dung Yên lại lấy thêm một đĩa nữa tính đặt vào…..Lúc Tần Dư đi vào chính là thấy một màn này, lập tức hãi hùng khiếp vía.

“Chị, chỗ đó đủ rồi!”

Trời ơi, chị dâu muốn hấp toàn bộ đống sủi cảo đó ăn trong một lần sao?

Giờ khắc này, bỗng nhiên cậu cảm thấy đạp thực ra xe đạp cũng không tốt đẹp đến vậy.

Mặc dù Dung Yên mới ở cùng bọn họ được một khoảng thời gian, nhưng cô cũng nhìn ra được thằng nhóc này có hơi keo kiệt.

“Không sao, chị có thể ăn được.”

Tần Dư:....

Đây là vấn đề có thể ăn được hay không sao? Trọng điểm không phải cái này!

Đáng tiếc cậu lại không dám phản bác.

Dung Yên nhìn bộ dáng buồn bực của thiếu niên, tâm tình vui sướng, khóe miệng hơi cong lên.

Cô đây là đang dùng hành động thực tế nói cho cậu biết…..Muốn sống sảng khoái thì không thể keo kiệt được.

Nồi sủi cảo chậm rãi sôi lên.

Rất nhanh đã nhả khói.

“Chị dâu, cái này nóng, để em.” Tần Dư không tính đứng nhìn.

Dung Yên:.....

Làm như là cậu nhóc có thể kháng nóng vậy?

Nhưng cô thấy cũng không có nguy hiểm gì, nên chẳng tranh với cậu nhóc mà chỉ bảo: ”Múc đầy mỗi chén, chén ít nhất để cho chị”.

Vốn dĩ cậu nhóc còn tính tùy tiện múc cho mình mấy cái là được rồi.

Nhưng cô nói như vậy thì cậu ấy biết làm thế nào nữa?

“Anh hai, nghe lời chị dâu đi.” Tần Mai nhẹ nhàng nói, bây giờ có chuyện gì thì cô bé cũng đặt chị dâu lên hàng đầu hết.

Ai nói song bào thai thì tâm linh tương thông hả? Một câu này của em gái làm Tần Dư không dám nhiều lời nữa.

Liền bắt đầu thành thành thật thật múc sủi cảo.

Dung Yên nhìn hai anh em, khóe miệng giương lên.

“Để chị mang lên cho anh ăn.”

Cô bưng trước một chén sủi cảo đi ra ngoài.

Lúc Dung Yên đi về Tần Dã đã cảm nhận được, anh vẫn luôn nóng lòng chờ.

Nhưng mà dường như cô không có ý định đi qua đây, mà hai đứa em trai em gái của anh thì càng không phải nói.

Cho nên anh đã chờ đến mức tự làm mình bực bội.

Hiện tại nhìn thấy cô vợ nhỏ bưng một chén sủi cảo đầy nóng hổi đi vào, trong lòng bất giác dâng lên cảm giác hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play