Diệp Duật cùng Từ Khả suýt nữa thì bị dọa, vội tránh sang một bên, lúc nhìn thấy bóng dáng đang đạp xe kia, nhất thời quên cả phản ứng.

Chờ người đạp xe đã đi thật xa, Từ Khả mới hồi thần kêu lên: ”Kia là Dung Yên……”

Diệp Duật không đáp, đương nhiên anh ta nhận ra đó là ai.

Từ Khả có hơi khẩn trương:”Cô ấy đi đâu vậy?”

“.....Sao anh biết được?” Sắc mặt Diệp Duật có chút khó coi.

“Có phải cô ấy đi…..” Báo án? Nhưng hai chữ này Từ Khả thông minh không có nói ra.

Mặc dù cô ta không nói hết, nhưng Diệp Duật vẫn hiểu cô ta đang muốn nói gì, sắc mặt càng thêm khó chịu.

“Cô ấy không phải….”

Dung Yên không chỉ đồng ý yêu cầu của anh ta, còn lấy của anh ta không ít tiền, quan trọng nhất là—- anh ta cũng đã đồng ý xin lỗi cô rồi.

Nghĩ như vậy, ngữ khí mạc danh càng thêm khẳng định:”Cô ấy không phải loại người như vậy.”

Câu này làm cho Từ Khả vốn đang bực tức lại càng thêm ghen ghét đố kị.

“Sao anh biết cô ta sẽ không cơ chứ? Nếu không phải như vậy thì cô ta đang đi làm cái gì?” Ai lại giữa trời đông lạnh giá chạy lên trên trấn trên xa như vậy cơ chứ?

Diệp Duật hiện tại có chút bài xích cô ta, nhất là khi nhìn thấy bộ dáng điên cuồng vặn vẹo kia, thật sự không nhìn ra ngây thơ thiện lương của ban đầu.

Thật chẳng khác gì những người đàn bà chanh chua ở trong thôn.

“Anh không nói với em nữa, anh cũng không đi trấn trên nữa.”

Anh ta lập tức quay đầu lại rời đi.

Từ Khả không ngờ anh ta lại trực tiếp quay đầu đi về.

Vốn dĩ một đường này cô ta đã sắp dỗ người xong rồi, kết quả chỉ vì Dung Yên xuất hiện, liền khiến cho mọi chuyện lập tức đổ sông đổ bể.

Cô ta tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo.

Nghiến răng nghiến lợi…..Dung Yên, cái đồ tiện nhân kia sao không đi c.h.ế.t đi cơ chứ?

Không được, cô ta bây giờ phải đi ngăn cản tiện nhân này, không để cho cô đi báo án.

Vì thế liền bất chấp chuyện Diệp Duật đi về, cắn răng một đường đuổi theo hướng Dung Yên đi.

Diệp Duật đi mấy bước, nghe thấy đằng sau không có thanh âm, liền quay đầu nhìn, kết quả nhìn thấy bóng dáng chạy chậm về hướng trấn trên, cực kì kinh ngạc.

Cô ta đây là muốn đuổi theo Dung Yên sao?

Diệp Duật cảm thấy khoảng thời gian này chắc não bị bị úng nước rồi, nếu không tại sao anh ta lại đi thích Từ Khả nhỉ?

Không được, ngày mai anh ta phải trở về thành, không thể dính dáng đến cô ta nữa.

Nghĩ như vậy, chân càng sải bước đi nhanh hơn.

Lúc này Từ Khả mệt muốn c.h.ế.t rồi, mà Dung Yên đạp xe đã sớm đi rất xa, chỉ để lại một chấm nhỏ.

Hai cái cẳng chân bé tí của cô ta sao đọ lại được xe đạp hai bánh chứ?

Chuyện này khiến cô ta có hơi tuyệt vọng….Đuổi cái rắm ấy mà đuổi.

Chờ đến lúc cô ta đuổi lên được trấn trên, hai chân đã tê đến mức không còn cảm giác gì.

Lập tức cô ta mệt mỏi ngồi sụp xuống đất, thương tâm khóc rống lên.

Rõ ràng cô ta mới là người mơ thấy tương lai, đáng lý phải thành kẻ thắng nhân sinh mới đúng, tại sao cuối cùng vẫn bị Dung Yên đàn áp một đầu cơ chứ?

Vốn dĩ, mỗi tối cô ta đều có thể mơ thấy được một chút, nhưng từ tối hôm qua đã không còn mơ được gì nữa, đây là ngẫu nhiên, hay là bởi vì do Tần Dã không chết.

Chuyện này làm cho cô ta hoảng loạn vô cùng…. Tiếng khóc cũng càng lớn hơn.

Dung Yên cũng không biết chuyện Từ Khả bởi vì không đuổi kịp cô mà ngồi ở bên vệ đường khóc lớn.

Cô đạp xe nhanh như gió, chờ sau khi gần đến cổng trấn, đã thấy trên không mịt mù khói trắng.

Chuyện này làm cho trong lòng cả kinh, chẳng lẽ nơi nào có cháy hay sao?

Lập tức đẩy nhanh tốc độ đạp xe.

Lúc cô đi đến đường cái, muốn phân biệt phương hướng một chút, vì vậy liền dừng xe lại, chống chân xuống đất.

Lúc này, không ngừng có người chạy qua bên người cô.

Dung Yên lập tức duỗi tay kéo lại một người:”Cháy ở đâu?”

Vốn dĩ đại nương bị giữ chặt lại còn hơi tức giận, nhưng vừa thấy đối phương là một cô gái xinh đẹp, nhất thời không nỡ ra nộ khí.

“Là ở phía trước, căn nhà cũ phía trước bị cháy, nghe nói mẹ chồng nàng dâu bất hòa, con dâu có hơi nóng tính, liền đốt nhà…..”

Dung Yên:....

“Không nói nữa, cô gái, tôi phải chạy đi xem bọn họ.” Cô gái xinh đẹp mặc dù hiếm thấy, nhưng bà ta cũng không muốn bỏ lỡ bát quái đằng kia.

Dung Yên buông tay, đại nương lập tức chạy chậm về phía trước.

Dung Yên nghĩ nghĩ, cuối cùng cô vẫn trèo lên xe đạp đi về hướng đó xem, bởi vì cô nghe được loáng thoáng người ta nói với nhau là có mạng người.

Hơn nữa, cô muốn đến Cục Công An, quả thật cũng phải đi qua căn nhà đang cháy đó.

Đi một đoạn đường không dài không ngắn liền đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play