Dung Yên trực tiếp dùng một tay nắm lấy tóc Cố Lan, kéo cô ta ra ngoài.

Điều này khiến Cố Lan sợ đến mức hét toáng lên:“Buông tôi ra...A, cứu tôi với...”

Ngưu Du Liên:...

Cái miệng hại cái thân, ngay cả thần linh cũng không thể cứu nỗi cô đâu.

“Dung Yên...”

Cô ấy vừa mới mở miệng, Dung Yên đã nhìn cô ấy bằng ánh mắt lạnh lùng và nghiêm khắc: “Hôm nay, không ai được phép mở miệng, vốn dĩ tôi nể mặt đại đội trưởng cho nên mới tha cho cô ta, nhưng rõ ràng, có một số người không biết rằng làm sai thì thì sửa đổi, càng ngày càng nghiêm trọng hơn, nếu đã như vậy, cứ để cho cảnh sát phán xử cô ta đi!"

Sau khi nói những lời này, Dung Yên kéo Cố Lan, người đang không ngừng thét chói tai, muốn vùng vẫy thoát ra, đi ra ngoài.

Bởi vì bị Dung Yên kéo chặt tóc, Cố Lan đau đến nỗi không thể nào dùng sức được, cũng không dám giãy giụa, quá con mẹ nó đau đớn, cảm giác giống như da đầu sắp bị kéo xuống luôn vậy.

“...Buông tôi ra...Cứu tôi...”

Con tiện nhân này điên rồi.

Ngưu Du Liên và mấy người nữ thanh niên trí thức khác đều xem đến nỗi c.h.ế.t lặng, bọn họ vô cùng lúng túng và không biết phải làm gì.

Ký túc xá nam bên kia cũng nghe thấy tiếng hét thảm thiết này, bọn họ còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, năm người cùng lúc xông ra ngoài.

Khi bọn họ nhìn thấy Dung Yên kéo tóc Cố Lan đi ra ngoài... Tất cả bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm.

Đây, đây là tình hình gì vậy.

Tình hình này thật sự có chút chấn động, đặc biệt là vẻ mặt đó của Dung Yên…… Nhìn có chút dọa người, họ không dám tiến lên, cũng không dám hỏi nhiều.

Điều quan trọng là Ngưu Du Liên và Hoàng Mẫn cũng không ngăn cản, họ cũng không dám tùy tiện can thiệp.

Cố Lan không có cách nào, cô ta nhìn thấy Dung Yên đến thật, thì thật sự sợ hãi.

Đúng lúc cô ta nhìn thấy đám mấy người đàn ông Vương Quảng Bình ra tới, vì thế nên gọi lớn về phía bọn họ, hy vọng bọn họ có thể ngăn cản giúp cô ta, không cho Dung Yên xen vào.

“Vương Quảng Bình, Dung Yên điên rồi, anh mau cứu tôi……”

Vương Quảng Bình bị gọi đến tên thì sửng sốt một chút, lúc này, anh ta tự trách mình không có chuyện gì lại đứng lại phía trước như vậy làm gì?

Nhưng anh ta không thể không bất chấp nói một câu, “Dung Yên, chuyện gì thế này…… Có chuyện gì từ từ nói……”

Dung Yên không để ý tới cô ta, trực tiếp kéo người đi.

Cố Lan thật sự phát điên, đầu tiên cô ta còn tức giận chửi bới, nhưng sau đó, cô ta chỉ có thể xin tha.

“Dung Yên, tôi sai rồi…… Tôi xin lỗi cô…… Tôi xin lỗi cô……” Ô ô, đây đúng là một kẻ điên.

Ai bất đồng ý kiến đều bị đưa đến Cục Công An.

Dung Yên cười lạnh.

Bây giờ nhận sai sao? Ồ, muộn rồi.

Cô không quan tâm tới người phụ nữ này, mặc cô ta khóc lóc kêu la.

Thật sự là tiếng khóc lóc la hét của Cố Lan rất lớn, cũng rất chói tai. Thu hút những người dân rảnh rỗi từ trong nhà chạy ra.

Khi bọn họ nhìn thấy vợ của Tần Dã đang lôi kéo Cố thanh niên trí thức thì nhất thời trợn tròn mắt.

Ông Thiết, tình hình này là thế nào vậy?

Tiếng động này rất lớn, đại đội trưởng cũng bị kinh động chạy tới, lúc ông ấy vội vàng chạy tới, đúng lúc Dung Yên đã kéo người tới dưới tán cây hòe lớn trong thôn.

Hơn nữa đã có rất nhiều người tụ tập ở đây.

Ông ấy hết sức kinh ngạc, cũng hết sức đau đầu, vội vàng đẩy mọi người ra, “Vợ Tần Dã, cô đang làm gì đấy? Không phải hôm qua đã xử lý xong chuyện của Cố thanh niên trí thức rồi sao?”

Cố Lan nhìn thấy đại đội trưởng, như nhìn thấy được vị cứu tinh, “Đại đội trưởng, cứu tôi…… Cô ta điên rồi……”

Đại đội trưởng:……

Cô cái đồ yêu tinh gây chuyện, cô câm miệng đi! Sao không chịu yên ổn vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play