Vợ chồng Dung Văn Minh và Dung Yên đều nhìn về phía Tần Dã.

Đặc biệt là Dung Yên, cô còn chưa từng nghe Tần Dã nhắc tới chuyện này đấy!

Tần Dã thấy vợ nhìn qua, anh vội vàng nói: “Ông nội đã từng nói chuyện này với anh, đứa con sẽ theo như lời ông nội nói, một đứa họ Dung, một đứa họ Tần, đương nhiên, hai đứa họ Dung cũng không sao, nhà họ Tần có nhiều người như vậy, sau này sau khi Tần Dư kết hôn thì con cũng là họ Tần, không thiếu hai đứa nhỏ của chúng ta.”

Dung Yên……

Vợ chồng Dung Văn Minh:……

Ông Tần đã kiên quyết như thế, vậy vợ chồng Dung Văn Minh cũng không phản đối nữa mà vui vẻ đồng ý.

Nếu thật sự để một đứa bé mang họ Dung…… Hai vợ chồng đương nhiên rất vui vẻ.

“Cảm ơn ông nội thông gia.” Lòng mẹ Dung tràn ngập vui mừng.

Tất cả niềm hạnh phúc và biết ơn của bà ấy đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Vì việc để một đứa nhỏ mang họ Dung nên vợ chồng Dung Văn Minh rất hăng hái.

Còn ông Tần cũng khá hào hứng đối với việc chọn tên bé gái.

Dung Yên ở lại bệnh viện năm ngày, ngày cô xuất viện về nhà thì đã chọn được tên rồi.

Bé trai tên Ấp, bé gái tên Tần Vi, tên thân mật là Vi Vi.

“Chị dâu, cháu gái nhỏ thật đáng yêu.” Tần Mai vô cùng thích hai đứa nhỏ.

Tần Dư cũng vậy, cậu ấy cảm thấy cháu trai nhỏ và cháu gái nhỏ nhà cậu ấy là những đứa trẻ đáng yêu nhất trên đời.

Ngoại trừ có hơi thích khóc, còn lại thì siêu đáng yêu.

Hiện giờ Dung Yên đang ở cữ…… Bởi vì được ăn ngon nên khí sắc khá tốt.

Cô đồng tình với lời nói của Tần Mai: “Đúng là rất đáng yêu.”

Mới qua năm ngày, mặt của đứa bé đã khác lúc mới sinh.

Đúng là thay đổi mỗi ngày.

Trắng trắng mềm mềm, quá đáng yêu.

Cô nhìn mỗi ngày cũng nhìn không đủ.……

Tần Mai không nán lại lâu trong phòng của chị dâu, dù sao chị dâu và hai bé con cũng cần được nghỉ ngơi đấy!

Nhưng mỗi ngày, sau khi tan học, cô bé đều đến đây một chuyến.

Từ sau khi cô bé lên cấp ba, buổi trưa cô bé và anh hai đều sẽ ăn ở trường học.

Buổi tối như thế này sẽ về nhà, sau đó ăn cơm xong thì bọn họ còn phải đến trường tự học đến tối muộn.

Cũng may qua vài ngày nữa là sẽ tới kỳ nghỉ đông.

Lần này Tần Dã xin phép nghỉ khá lâu, sau khi anh dành thời gian về đơn vị một chuyến…… Sau đó người trong đơn vị biết vợ anh sinh đôi, hơn nữa mấy năm nay Tần Dã cũng hiếm khi xin nghỉ dài hạn, vì thế dứt khoát cho anh nghỉ hết kỳ nghỉ đông.

Để anh sau ngày mười lăm tháng giêng mới quay về.

Tần Dã rất hài lòng với chuyện này.

Nói như vậy thì trong toàn bộ thời gian ở cữ của vợ anh, anh đều có thể ở cùng.

Tuy nhiên, người bận rộn nhất trong nhà chính là mẹ vợ anh, tất cả việc trong nhà như nấu cơm, giặt quần áo, trông con…… Bà ấy đều phải làm.

Vì thế, nếu như anh đã ở nhà, vậy cũng có thể phụ một chút, không để mẹ vợ quá cực khổ.

Hàng ngày ông Tần đều tới một lần, mỗi ngày ông ấy đều kêu người đưa tới một ít thịt cá, vốn ông ấy cũng muốn đưa rau dưa.

Nhưng cái này bị Tần Dã ngăn cản, lý do rất đơn giản…… Trên mảnh sân nhỏ của họ cũng có loại rau này.

Trên thực tế đúng là rất nhiều, bởi vì Dung Yên đã đào một ít đất đen trong không gian ra.

Cha cô đã làm rất nhiều chậu trồng rau.

Vì thế rau dưa được trồng ra hoàn toàn đủ ăn.

Tất niên năm nay có chút náo nhiệt, bởi vì trong nhà có thêm hai thành viên mới.

Vào dịp Tết Nguyên Đán, ông Tần cũng đến.

Thật ra từ sau khi Tần Dã đến Bắc Kinh, bữa cơm tất niên hàng năm của…… ông Tần đều ở bên đây.

Dung Yên vẫn còn ở cữ, đương nhiên không lên bàn ăn cơm, tuy nhiên, hiện giờ đồ ăn của cô không chỉ có mấy thứ như cháo, bữa ăn này cô ăn một mình cũng khá phong phú.

Hai đứa nhỏ cũng không bị đưa ra ngoài, nhưng lúc đặt ở phòng bên cạnh, ông Tần cố ý qua xem, hơn nữa cho mỗi đứa một bao lì xì.

Sau đó, Tần Dã ôm con từ phòng kế bên trở về.

Dung Yên nhìn thấy một đống lớn bao lì xì nhét trong tã lót, không khỏi kinh ngạc.

“Tại sao lại nhiều như vậy?”

Cô nhớ là người già bên nhà họ Tần với mấy người Tần Chân đã cho tiền mừng tuổi vào buổi chiều rồi.

“Đây là ông nội cho, còn có cha mẹ, hai cái còn lại là em trai với em gái, hai người họ thân là chú và cô, đương nhiên phải cho tiền mừng tuổi cho cháu trai và cháu gái nhỏ, ngoài ra……”

Tần Dã lấy ra một cái khác từ trong túi: “Cái này là ông nội cho em.”

Dung Yên không khỏi nhướng mày: “Em cũng có sao?”

Tết mấy năm trước đúng là ông nội cũng sẽ cho, nhưng hiện giờ không phải cô đã sinh con rồi sao?

Lại còn có tiền mừng tuổi.

Tần Dã gật đầu: “Ừm.”

Dung Yên thấy vậy ngược lại cũng không từ chối, trực tiếp nhận lấy.

Còn về phần cặp song sinh, hiện giờ cô cũng không nhận.

Cái gọi là đêm giao thừa …… Đương nhiên là ngày đầu năm mới.

Như vậy là điều tốt lành.

Tuy rằng cô không phải kiểu người mê tín, nhưng đây là ý nghĩa may mắn, cô vẫn chấp nhận.

Dù sao đã điều chỉnh vị trí, sẽ không khiến đứa nhỏ khó chịu, nếu thật sự không được thì đặt bên cạnh gối đầu giường cũng được.

“Vậy anh có cho con không?”

Tần Dã bắt gặp ánh mắt tươi cười của vợ anh, anh gật đầu: “Ừm, mỗi đứa mười đồng”

Tiền lương của anh đều nộp lên hết, cho mỗi đứa mười đồng cũng đã là rất nhiều rồi.

Dung Yên:……

Được rồi!

“Đúng rồi, anh có đưa tiền mừng tuổi mà bữa trước em chuẩn bị cho Tần Dư và Tần Mai không?”

“Có.”

“Muộn rồi, vợ, em vẫn nên đi ngủ sớm một chút đi!” Đang ở cữ không cần đón giao thừa.

Tần Dã khá để ý chuyện vợ ở cữ.

Ngoại trừ việc phải ra ngoài đánh răng đi vệ sinh, những chuyện khác trên cơ bản Tần Dã đều làm thay, Dung Yên không cần phải lo lắng chút nào.

“Được rồi, em ngủ đây” Hiện giờ nhiệm vụ của Dung Yên chính là ăn ngủ, ngủ ăn…… Với lại cho con bú.

Cô có đủ sữa mẹ, hai đứa nhỏ đều có thể b.ú no, vì thế không cần cho uống sữa bột.

Nhưng, cô định đợi đến khi được ba tháng lại bổ sung thêm một ít sữa bột, dù sao đến lúc đó đứa nhỏ sẽ ăn nhiều hơn, chắc chắn cô sẽ không đủ sữa mẹ để cho hai đứa.

Tần Dã cũng xem như là đón giao thừa, nhưng anh là trông coi hai đứa nhỏ và vợ.

……

Vào ngày rằm, Tần Dã làm một bàn tiệc đầy tháng đơn giản.

Người đến là người nhà họ Tần.

Cũng không mời những người khác.

Ngày hôm đó Dung Yên cũng không ra mặt.

Bởi vì cô bị mẹ Dung cưỡng ép yêu cầu ở cữ hai tháng.

Hai đứa nhỏ toàn chọn những điểm xuất sắc của cha mẹ…… Hơn nữa ngày tiệc đầy tháng còn mặc đồ rất vui vẻ, khiến người nhà họ Tần vô cùng thích.

Bọn họ bảo Tần Dã chụp thật nhiều ảnh.

Thật ra người được nuôi tốt nhất vẫn là Dung Yên.

Môi hồng răng trắng, khuôn mặt mềm mại như cô gái 18, thoạt trông cô lại càng trẻ hơn tuổi.

Nhưng mà sau hai tháng ở cữ, cô có cảm giác bản thân trở nên vô dụng.

Dù sao thì sau thời gian ở cữ, cuối cùng cô cũng thấy được ánh nắng trong sân.

“Mẹ, hay là, nhà chúng ta thuê người đi!”

Một mình mẹ cô làm hết…… Cô cảm thấy rất vất vả.

“Thuê cái gì? Không thuê, mẹ có thể làm được, với lại, không phải con cũng ở nhà sao?”

Mẹ Dung không muốn thuê ai cả.

Hơn nữa, bà ấy vẫn có chút bài xích đối với việc thuê người.

Được rồi, chắc rất khó nói để bà ấy hiểu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play