Đến khi bụng cô đã bắt đầu lớn lên……Nhất là một tháng cuối cùng, bụng cô giống như thổi khí cầu vậy.
Lúc này các hàng xóm láng giềng mới biết Dung Yên mang thai đôi.
Chủ yếu là do bụng cô quá lớn, có người thử hỏi mẹ Dung, mẹ Dung liền vui tươi hớn hở nói một câu.
Lúc này mọi người đều đã biết.
Tần Dã dự tính trong ngày sinh thì sẽ xin nghỉ nửa tháng với đơn vị.
Trời đất bao la cũng không có chuyện gì lớn bằng chuyện vợ anh đi sinh con.
Cũng đúng vào buổi tối Tần Dã xin nghỉ, bụng của Dung Yên liền chuyển dạ.
Cô và Tần Dã mới nằm xuống không bao lâu, lúc đang chuẩn bị đi ngủ, Dung Yên liền cảm giác bụng có chút đau.
Vì thế nên trực tiếp lay tỉnh Tần Dã ở bên cạnh.
"Tần Dã……"
Tần Dã không ngủ, vợ vừa có động tĩnh, anh lập tức mở mắt: "Vợ, làm sao vậy?"
"Anh mau đứng dậy, em, hình như em sắp sinh……"
Lời này của Dung Yên đã dọa Tần Dã hết hồn: "Em, em sắp sinh?"
Giọng nói của anh có chút run run.
"Hình như vậy, bụng có chút đau!" Chắc là chuyển dạ, nhưng mà tại sao lại sinh vào thời điểm này, vậy thì có chút khó nói.
Tần Dã hoảng loạn không thôi, thậm chí anh còn có chút không biết làm sao, cũng may vài giây sau thì anh đã bình tĩnh lại.
"Vợ, em nằm yên đừng nhúc nhích, anh đi gọi mẹ dậy, để cho bà ấy mang theo đồ vật rồi chúng ta đi bệnh viện."
"......Được" Dung Yên bị cơn đau ở bụng dưới làm cho không thể nói chuyện được.
Sau khi Tần Dã đi giày thì chạy nhanh ra ngoài.
Còn Dung Yên nhìn thấy anh đi ra ngoài liền cố nén đau, mặc quần áo cho mình.
Mà sau khi Tần Dã đi ra ngoài liền lập tức gõ vang cửa phòng của ba mẹ vợ.
"Mẹ, mẹ dậy đi, Yên Yên muốn sinh……"
Vốn dĩ trong khoảng thời gian này mẹ Dung ngủ không sâu, cho nên khi nghe được tiếng gõ cửa, lại nghe được lời của con rể, bà ấy lập tức tỉnh ngủ ngồi dậy.
Thuận tiện cũng đánh thức luôn ông chồng của mình dậy.
"Lão Dung, ông mau tỉnh dậy…….Yên Yên nhà chúng ta muốn sinh……"
Dung Văn Minh nghe được lời này thì lập tức mở mắt.
"Muốn sinh? Không phải nói là còn nửa tháng nữa sao?"
"Là sinh đôi đấy, sinh sớm là chuyện bình thường, đừng hỏi nữa, mau dậy đi." Mẹ Dung nhanh chóng mặc quần áo.
Mà khi Tần Dã nhìn thấy đèn trong phòng sáng lên, anh liền chạy về phòng của mình.
Lúc nhìn thấy vợ mình đã mặc xong quần áo, đang chuẩn bị đi giày, anh bước tới hai bước: "Vợ ơi, em đừng nhúc nhích, để anh làm."
Dung Yên nhìn thấy anh đã trở về liền dứt khoát ngồi ở đó để cho anh mang giày cho mình.
"Anh đừng lo lắng, lát nữa hãy mang những bộ quần áo tắm rửa mà em đã chuẩn bị tốt theo."
Trong bệnh viện nhiều người nên cô không thể sử dụng không gian.
Cũng may cô đã dự cảm được mình sẽ sinh con sớm, nên đã chuẩn bị tốt những đồ vật cần đem theo.
Đến nỗi đồ dùng của bé con thì đều ở chỗ mẹ của cô.
Điều này không cần cô nhọc lòng.
"......Được." Tần Dã nỗ lực làm cho mình bình tĩnh.
Anh xách gói đồ mà vợ mình đã sớm chuẩn bị lên.
"Vợ ơi, em ngồi yên đây, anh đi khởi động xe." Chức vị hiện tại của anh đã cao hơn.
Để cho thuận tiện nên anh đã mua một chiếc xe ô tô cũ ở trong đơn vị mình.
Lúc này đúng lúc có thể dùng đến.
"Được” Dung Yên vẫy tay.
Lúc này cô lại có cảm giác không còn quá đau nữa.
Nhưng mà, sắp sinh vẫn là sự thật.
Tần Dã đi ra ngoài.
Mà đúng lúc này mẹ Dung đi vào.
"Yên Yên, con không sao chứ?"
Lần đầu tiên con gái sinh con, bà ấy là mẹ nên là người hoảng hốt nhất.
Chủ yếu vẫn là do sinh đôi, nên bà ấy đặc biệt lo lắng.
"Vẫn ổn……A……" Vốn dĩ không còn đau, không nghĩ tới lại bắt đầu đau lên.
Cô vốn là người nhịn đau giỏi, không ngờ đến việc sinh con lại đau vượt qua tưởng tượng của cô như vậy."
Mẹ Dung nhìn thấy bộ dáng của cô, vội vàng duỗi tay đỡ lấy con gái: "Đi vài bước, có lẽ sẽ bớt đau."
Dung Yên tùy ý để cho bà ấy đỡ, sau đó dứt khoát đi ra ngoài.
Dù sao bụng cô cũng đã lớn như vậy, nếu như Tần Dã muốn ôm cô thì cũng không thể nào ôm được.
Tần Dã quay lại, nhìn thấy mẹ vợ đang đỡ vợ mình ra ngoài.
Vì thế vội vàng bước lên: "Mẹ, để con đỡ vợ con”
"Được rồi, con đỡ con bé lên xe đi, mẹ kiểm tra xem còn đồ gì quên mang không."
Mẹ Dung buông tay đi kiểm tra.
Dung Văn Minh để những đồ vật cần mang lên xe.
Ông ấy cũng rất hoảng loạn.
Động tĩnh trong viện quá lớn, đến cả Tần Dư và Tần Mai cũng tỉnh lại, từng người đi ra khỏi phòng ngủ của mình.
Tần Mai không có nhìn thấy chị dâu, nhưng mà lại nhìn thấy thím lấy đồ vật chuẩn bị ra ngoài, nên vội vàng tiến lên hỏi: "Thím, có phải chị dâu sắp sinh em bé không ạ?"
Mẹ Dung nhìn thấy hai anh em đều ra ngoài, vội vàng nói: "Các cháu đừng lo chuyện này, nhanh về phòng ngủ, ngày mai còn phải đi học đấy!"
Mấy tháng nữa là hai anh em bọn họ sẽ phải tham gia thi đại học, cũng không thể bỏ bê việc học.
"Tụi con không có việc gì……" Tần Mai muốn nói muốn đi cùng.
Tần Dư không ngừng gật đầu, cậu ấy cũng có ý giống như em gái.
Nhưng mà mẹ Dung không đồng ý, đúng lúc Tần Dã đi vào cũng không đồng ý: "Các em đừng gây thêm chuyện, nếu không thì chị dâu các em sẽ không yên tâm."
Lời này đã trực tiếp ngăn chặn ý định muốn đi của hai anh em.
Dung Yên đi tới bệnh viện một, bởi vì đây là bệnh viện gần nhà cô nhất, hơn nữa trong quá trình mang thai cô cũng khám ở viện này.
Có dữ liệu lưu trữ.
Tần Dã lái xe thẳng một mạch đến bệnh viện, sau khi đến nơi, anh dừng xe lại, quay sang nhìn vẻ mặt tái nhợt của vợ mình.
“Vợ ơi, em sao rồi?”
Dung Yên còn chưa nói gì, mẹ Dung đã trả lời trước.
“Tiểu Tần, con xuống xe vòng sang bên này đi, hai chúng ta đỡ con bé đi vào, lão Dung cầm đồ theo.”
Mẹ Dung bình tĩnh hơn nhiều so với hai người đàn ông ở trong xe, cho nên mọi việc đều do bà sắp xếp.
Tần Dã với Dung Văn Minh lập tức làm theo.
Mẹ Dung cũng nhanh chóng xuống xe, bà cẩn thận đỡ lấy tay con gái, đưa cô xuống từng chút một.
Tần Dã đi vòng qua bên này, giúp bà đỡ Dung Yên.
Còn Dung Văn Minh mang theo bao lớn bao nhỏ đi phía sau ba người.
Bệnh viện vào nửa đêm vô cùng an tĩnh, cả nhà trực tiếp đi về hướng khoa sản tìm hộ sĩ trực ban.
Hộ sĩ trực ban nhìn mấy người đi qua đây, còn chưa kịp mở miệng ra hỏi đã nhận ra Dung Yên đứng giữa.
Vội vàng đi lên: “Bác sĩ Dung, cô sắp sinh hả?”
Dung Yên gật đầu: “Đúng vậy, phiền làm thủ tục giúp tôi”
“Ôi, được, để tôi đi gọi bác sĩ.” Hộ sĩ nhanh chóng rời đi.
Một lát sau, bác sĩ trực ban đã đến.
Đều là người quen cả, bác sĩ Điền nhìn bộ dáng Dung Yên như vậy, đơn giản hỏi qua tình trạng của cô một lượt, sau đó bắt đầu sắp xếp kiểm tra.
Còn Tần Dã thì ở lại cùng hộ sĩ để làm thủ tục nhập viện….
Bên này, sau khi Dung Yên được kiểm tra toàn bộ xong, bác sĩ Điền vừa ghi chép vừa nói với cô: “Còn cần thêm mấy tiếng nữa mới có thể sinh được, nhanh nhất chắc là cô phải chờ đến hừng đông rồi.”
Chậm hơn thì có thể là đến sáng, nhưng chắc chắn sẽ không kéo dài qua buổi trưa được.
Dù sao Dung Yên đã bắt đầu bị đau tiền sản rồi.
Dung Yên đương nhiên cũng hiểu rõ chuyện này.
Nhưng tưởng tượng đến chuyện cô còn phải chịu đau thêm mấy tiếng nữa, cả đầu cũng muốn đau theo.
Sinh con à…..Cô cảm thấy giờ sinh luôn cũng được.
Thật không ngờ quá trình mang thai suôn sẻ như thế, không chịu khổ chút nào…..Hóa ra cái hố lại chờ cô ở chỗ này.
Bên kia Tần Dã đã hoàn thành xong thủ tục, mẹ Dung thì chạy đi sắp xếp giường bệnh.
Dung Yên vừa ra cửa, đã nhìn thấy Tần Dã đứng đó chờ, bộ dạng lo lắng.
“Sao rồi? Có phải sẽ lập tức đi sinh hay không?”
Dung Yên một lời khó nói hết nhìn anh…..Nếu cô thật sự phải lập tức lên bàn đẻ thì sao còn thời gian ở đây nói chuyện với anh được chứ?
“Bác sĩ bảo chắc sáng sớm mai mới sinh được…..Còn mấy tiếng nữa.”
Tần Dã nghe được lời này, mặt mũi lập tức nhăn tít lại.
Còn tận mấy tiếng đồng đồ…..Vậy không phải đồng nghĩa với việc vợ anh phải chịu đau mấy tiếng nữa sao?
Nhưng mà anh lại không có biện pháp gì cả, chẳng lẽ lại đi giục bác sĩ bảo cho vợ tôi sinh nhanh lên hả?
Chỉ có thể đau lòng vợ chịu khổ mà thôi.
Tần Dã nhất thời không biết nói gì, lúc sau mới khô cằn nhả ra một câu: “Vợ, để anh đỡ em về phòng bệnh, em ngủ thêm một lúc đi.”
“Được.” Cơn đau lúc này đã hoãn đi nhiều, Dung Yên cũng tính đi nghỉ thêm một lát.
Rốt cuộc nhóc con ngày mai mới chào đời được, cô cũng phải tích lũy thể lực để mai sinh nó ra đã.
Dung Yên được đỡ vào phòng bệnh.
Tần Dã đăng ký cho cô một căn phòng đơn.
Cũng may hôm nay vận may của bọn họ không tồi, lúc chiều mới có một sản phụ ở phòng đơn xuất viện.
Nếu không thì quả thực không có thừa phòng cho bọn họ ở.
Mấy năm nay, người có bản lĩnh kiếm tiền thật sự không ít, tài sản trong tay đã dư dả hơn nhiều.
Hơn nữa đây là Kinh Thị, phòng đơn ở khoa sản cũng không phải là loại dễ có.
Tần Dã đỡ Dung Yên về phòng bệnh.
Mẹ Dung đang sắp xếp đồ đạc lại….. Giường đệm thì không cần bà mang tới, ở bệnh viện luôn có sẵn mấy thứ này.
Mẹ Dung chỉ cần bày lại đồ đạc từ nhà mang đi mà thôi, mấy thứ đồ sinh hoạt linh tinh gì đó.
Bà vừa mới sắp xếp xong thì thấy con rể đỡ con gái đi vào phòng, liền vội vàng tiến lên.
“Sao rồi? Vừa nãy khám bác sĩ nói sao?”
Dung Yên: “Chắc là tầm sáng sớm mai mới sinh được, mẹ, hay là mẹ với ba quay về nhà trước đi, sáng mai lại chạy qua đây.”
Mẹ Dung nghĩ một hồi, sau đó bảo: “Hay là để mẹ về trước đi, còn Tiểu Tần với ba con thì ở lại đây trông, sáng sớm ngày mai thì mẹ vào.”
Trong nhà còn hai đứa nhỏ phải đi học, bà phải chuẩn bị bữa sáng cho chúng nó nữa.
“Để ba con quay về cùng mẹ đi, ở đây có Tần Dã là được rồi.” Dung Yên nhìn về phía Tần Dã”. Bây giờ em không sao, anh đi đưa ba mẹ quay về trước đi. Giờ đã là nửa đêm, để họ tự đi về em không yên tâm.”
Dung Văn Minh nhìn con gái không nỡ để hai vợ chồng già nhà ông ở lại đây chịu khổ, vì thế liền bảo: “Như vậy đi, ba với mẹ con sẽ đi về, để Tiểu Tần ở lại đây, nếu không ba mẹ cũng không yên tâm. Cách một đoạn đường ngắn mà thôi, ba với mẹ con đi một lúc là đến rồi.”
Vốn dĩ mẹ Dung muốn để bạn già ở lại chỗ này, nhưng con gái kiên quyết từ chối nên bà đành phải nghe theo cô.
“Vậy cứ nghe theo ba con đi, mẹ với ba con đi về, sáng mai sẽ qua đây.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT