Lúc Minh Lệ Bình bị đánh đến khóe miệng rỉ máu.

Một giọng nói khác vang lên vào đúng lúc này: "Dừng tay."

Đám người vây xem nhìn thấy ba của Minh Lệ Bình là Minh Tả Thuận đã trở lại, liền tránh ra một con đường.

Dung Yên nhìn về phía người đàn ông trung niên tức giận đang tiến lại gần, chỉ cần nhìn gương mặt này……Cô cũng biết là ai.

Quả nhiên Minh Lệ Bình ấm ức gọi to: "Ba……"

Từ Khả cũng bị đánh vào mặt, vô cùng yếu ớt gọi một tiếng: "Anh Thuận."

Dung Yên nhướng mày……Thật đúng là người phụ nữ Từ Khả này không hề kén chọn, người này đủ tuổi làm ba cô ta rồi, vậy mà cũng có thể ăn vào miệng được.

Tuy nhiên, tiền tài, quyền lực của ông ta……Cũng coi như là cô ta có thứ muốn mưu cầu.

Lúc này Tần Dã cũng chạy tới bên cạnh Dung Yên.

Minh Tả Thuận nhìn đứa con gái như hoa như ngọc của ông ta đã bị đánh đến nỗi không thể nhìn rõ mặt, trong lòng ông ta rất tức giận.

Nhưng mà, ông ta cố kỵ thân phận của chính mình, cho nên cũng chỉ nghiêm mặt lại nói: "Tại sao cô lại đánh người ở bên đường?"

"Đánh cô ta ở bên đường thì làm sao? Độ độc ác của tôi vẫn còn rất kém so với cô ta! Ông có thời gian rảnh rỗi như vậy thì hãy dạy dỗ con gái cho tốt. Tại sao đang êm đẹp lại đi đầu độc gia đình tôi?"

"Làm sao vậy, nhìn chằm chằm người khác sao không tự xét lại bản thân mình một chút? Hay là nói đứa con gái ác độc này……Ông muốn bao che cho tới cùng?"

"Nhà họ Tần và nhà họ Minh đến tột cùng là có thù oán sâu đậm đến mức nào? Tại sao mấy người lại phải dùng đến thủ đoạn như vậy? Có phải cho rằng người đàn ông của tôi vừa mới trở về nhà họ Tần rất dễ bắt nạt sao?"

Từng câu từng chữ giống như mũi d.a.o xẻo một miếng thịt ở trên người hai cha con Minh Lệ Bình và Minh Tả Thuận.

Sắc mặt Minh Tả Thuận tất khó coi.

Tuổi thì không lớn nhưng lại không nghĩ rằng đây là một người phụ nữ đanh đá.

"......Đồn công an còn không có quyết định điều tra, sao cô có thể tùy ý vu khống? Cô có biết đây là tội vu khống không?"

Ông ta có ý định dùng khí thế làm lãnh đạo nhiều năm của mình để chèn ép người thiếu kinh nghiệm này.

"Tội vu khống? Xùy, vậy ông nói……" Dung Yên cười lạnh, "Nếu như tôi dùng tên thật tố cáo ông lạm dụng chức quyền, thì ông nói coi địa vị của ông bây giờ vẫn có thể giữ nổi à?"

Sắc mặt Minh Tả Thuận đại biến.

Dung Yên không muốn cứ buông tha cho ông ta như vậy: "Chứng cứ đưa đến đồn công an mà cũng dám trộm, ông nói xem ở đây ai có lá gan lớn như vậy? Thật sự cho rằng dăm ba câu là có thể giải thích rõ ràng? Mấy người lừa ai vậy? Nghĩ rằng có thể một tay che trời sao?"

"Vợ, thật ra anh đã dùng tên thật để tố cáo rồi" Lúc này Tần Dã đột ngột lên tiếng, đối mặt với ánh mắt của vợ mình: "Buổi sáng anh đi ra ngoài liền thuận tiện làm luôn việc này. Vợ ơi, xin lỗi em, trước đó anh đã không nói việc này cho em biết."

Dung Yên nhướng mày, cô thật sự không nghĩ tới: "Việc này anh làm rất tốt!" Không hé răng mà làm một chuyện lớn, điều này rất vừa lòng cô.

Tần Dã nghe câu đó, anh thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Từ lúc anh về nhà cơm nước xong đến khi tiễn người, đúng là không có nói đến.

Minh Tả Thuận nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, khóe mắt ông ta muốn nứt ra.

Không thể tưởng tượng trừng về phía hai người……Thế mà bọn họ lại dám dùng tên thật tố cáo.

Tố cáo ai? Là con gái của ông ta? Hay là ông ta?

Từ ánh mắt của hai người bọn họ, ông ta đã biết người bị tố cáo nhất định là ông ta hoặc là toàn bộ nhà họ Minh.

Vẻ mặt lương thiện của ông ta cuối cùng cũng không duy trì được nữa: "Chúng tôi không thẹn với lương tâm! Nguyên nhân sự việc xuất phát từ lòng tốt, không nghĩ tới lại dẫn theo nhiều chuyện như vậy!"

"Lòng tốt? Chúng tôi không nhận nổi lòng tốt độc ác này của ông, hơn nữa, tôi chưa từng nghe nói qua việc tặng cho người ta một chậu hoa làm người ta vô sinh là lòng tốt....”

"Tôi đã nói rồi, đây là do con gái tôi không biết……"

"Ôi, quả nhiên là phân nhà mình thì ngửi cũng thấy thơm! Còn bảo vệ tốt như vậy, thế nào, xem cả thế giới đều là người ngốc sao? Nhà của chúng tôi quen biết với cô ta sao? Đưa một bồn hoa năm trăm đồng, lại còn là loại có độc, nếu người trên đời này cũng đều chỉ thoái thác hai câu là tôi không biết, tôi không rõ ràng lắm là không cần truy cứu nữa, vậy trên đời này còn có chính nghĩa sao?"

"Bây giờ các người đã nộp tiền bảo lãnh rồi về đúng không? Tôi là người bị hại không đồng ý! Án kiện lớn như vậy, mà có thể nộp tiền bảo lãnh, dựa vào cái gì chứ? Là do nhà họ Minh các người gia nghiệp lớn, quyền cũng lớn sao? Bây giờ tôi sẽ đi đồn công an hỏi một chút."

Dung Yên mới không muốn để cho mấy người đó được bình yên……Kể cả đánh rắm cũng không có đạo lý về nhà chờ đâu đấy!

"Đúng rồi, thuận tiện cho tôi hỏi lần trước Từ Khả được đưa ra ngoài là ai làm ra, Từ Khả, năm ngoái thi đại học cô hạ thuốc tôi làm cho tôi không có cách nào đi thi được, người sau lưng cô đúng là có năng lực đấy!"

Sắc mặt Từ Khả trắng bệch, cô ta không nghĩ tới Dung Yên lại nói ra chuyện lúc trước.

Dung Yên nhìn sắc mặt cô ta biến đổi, không khỏi nhướng mày……Chỉ thế này mà đã không chịu nổi rồi sao?

Vẫn còn có đấy!

Đột nhiên cô hơi mỉm cười.

"Từ Khả, lại nói tiếp, nếu như không phải năm ngoái cô hại tôi không có cách nào thi đại học, thì có lẽ năm nay tôi đã không thi được Trạng Nguyên tỉnh rồi! Cũng sẽ không đậu vào một trường đại học tốt như vậy. Ánh sáng của tôi cũng không bởi vì việc cô làm hại mà bị che giấu, ngược lại càng làm cho tôi sáng chói thêm."

"Đương nhiên, chuyện cô hại tôi, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ, cô giống như là một khối u ác tính của xã hội, nên phải chịu trừng phạt, nếu không thì không biết ai sẽ là người bị hại tiếp theo."

Từ Khả muốn điên rồi……Người này làm hỏng thanh danh của cô ta ở đây tới không còn một chút nào.

"Cô đừng nói lung tung……Làm gì có loại chuyện này, là cô bôi nhọ tôi."

Dung Yên tiến lên kéo cô ta: "Tôi bôi nhọ? Vậy bây giờ tôi đưa cô đến đồn công an thôi."

Sau đó quay đầu, lại kéo Minh Lệ Bình: "Còn có cô, người ác độc không xứng đáng được ở bên ngoài."

Từ Khả và Minh Lệ Bình muốn điên rồi, hai người đều điên cuồng giãy giụa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play