Dung Yên nhíu mày: “Người đạp xe đạp kia đâu?”

Nhắc đến chuyện này, mẹ Dung tức giận: “Đạp xe chạy rồi, đó là một thanh niên đội mũ, vành mũ kéo xuống rất thấp, cũng không biết từ đâu ra nữa, cũng không biết đến đỡ mẹ đứng dậy, chớp mắt cái... Người và xe đều biến mất ”.

Dung Yên nhìn Tần Dã, nói: “Anh ra ngoài đó xem thử đi.”

Tần Dã chưa kịp phản ứng thì mẹ Dung đã lập tức nói: “Đừng đi nữa, ở đó không có ai cả...”

“Không sao đâu, để anh ấy đi xem thử.” Dung Yên nháy mắt với Tần Dã.

Tần Dã lập tức đi ra ngoài.

“Mẹ, mẹ bị trẹo chân phải không?” Dung Yên quan sát bà ấy, phát hiện các bộ phận khác trên cơ thể bà ấy cũng không có vấn đề gì, chỉ có một vết xước ở khuỷu tay, nhưng vừa rồi cô thấy bà ấy phải đi khập khiễng, có lẽ là bị thương ở chân rồi.

Mẹ Dung: “Có hơi trẹo chân.”

Dung Yên lập tức nói:“Vậy mẹ ngồi xuống đi, con xem thử.”

“…Được.” Mẹ Dung chỉ đành phải ngồi xuống.

Dung Yên ngồi xổm xuống, kéo ống quần lên, nhìn thấy mắt cá chân của mẹ cô sưng đỏ nghiêm trọng.

“Mẹ, chân mẹ sưng như vậy rồi mà còn nói không sao.”

Trước sự chất vấn của con gái, mẹ Dung cảm thấy có chút chột dạ: “Mẹ đang tức giận với người kia nên… mẹ thực sự không cảm thấy đau.”

Dung Yên không nói nhiều nữa: “Mẹ chờ một lát, con đi lấy thuốc cho mẹ để bôi lên.”

Sau đó cô nhanh chóng nói thêm một câu, “Mẹ ngồi đây đã, đừng có động đậy.”

“……Được.”

Dung Yên trở về phòng, lập tức lấy bình xịt giảm đau từ trong không gian ra.

Khi bước ra ngoài, cô thấy cha cô đã trở về nhà, đang nói chuyện với mẹ cô.

“Yên Yên, mẹ con có cần phải đến bệnh viện chụp X-quang không?” Dung Văn Minh có chút lo lắng.

Dù sao thì bà ấy cũng lớn tuổi rồi, xương cốt dễ gãy.

Lỡ như cái chân này bị nứt gãy xương gì đó thì phải điều trị càng sớm càng tốt.

Dung Yên chưa kịp trả lời, đã nghe mẹ cô lườm cha cô:“Đi cái gì chứ? Yên Yên nhà chúng ta giỏi như vậy...Ông lại còn muốn tôi đến bệnh viện, ông không tin tưởng con bé đến vậy sao, ông vẫn là cha của con bé à?”

Dung Văn Minh:……

Dung Yên:……

Chuyện bé mà xé ra to như vậy.

Nếu đổi người khác - Con thực sự tin rằng tình cảm mẹ con chúng ta rất sâu sắc đó.

…Đừng tưởng con không biết mẹ sợ đến bệnh viện tốn tiền!

Dung Văn Minh nhìn thấy con gái đi ra, vội vàng tránh sang một bên:“Yên Yên, mẹ con không sao chứ?”

“Cha nhìn dáng vẻ tràn đầy sức lực này của mẹ con liền biết mẹ con không bị thương nặng mà, xịt cái này trước đi!”

“Đây là cái gì?” Dung Văn Minh nhìn đồ vật trong tay con gái, bên ngoài không có ghi thông tin gì cũng không biết là cái gì.

“Muốn trị vết thương của mẹ thì chỉ cần xịt thuốc này vào là được rồi, xịt sáu bảy lần một ngày, làm như con này.” Dung Yên làm mẫu cho hai người xem.

“Cái này mẹ biết dùng rồi, sau này mẹ sẽ tự xịt, nhưng mà con gái... Đây là loại thuốc gì thế? Sao mùi hôi quá vậy?” Bà ấy ngửi thấy mùi hôi quá, nhức cả đầu.

“Thuốc xịt này hơi gay mũi, nhưng hiệu quả rất tốt, con đoán chỉ cần mẹ xịt thêm vài lần, đợi đến buổi tối thì chân sẽ không đau nhiều nữa, ngày mai, ngày mốt vết sưng sẽ giảm bớt.”

Mẹ Dung nghe thấy hiệu quả nhanh như vậy thì mắt bà ấy sáng bừng lên.

“Thật vậy sao? Thế thì tốt quá rồi!” Miễn là thuốc có hiệu quả, vậy thì mùi khó ngửi cũng không sao.

Cùng lắm thì hai ngày này bà ấy không ra ngoài thôi.

Nhưng mà, chân bà ấy bị trẹo như thế này, vốn cũng không nên đi lại nhiều.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, mẹ ráng nhớ lại xem dung mạo dáng vẻ của người kia như thế nào.” Dung Yên nói xong, nhìn về phía Tần Mai,“Tiểu Mai, đi lấy giấy bút.”

Tần Mai vừa nghe liền biết chị dâu cả định làm gì, cho nên cô bé quay người chạy về phòng lấy giấy bút.

Mẹ Dung đã cố gắng nhớ lại, nhưng bà ấy chỉ mô tả dáng vẻ đại khái, còn khuôn mặt như thế nào thì bà ấy thực sự không nhìn rõ.

Vì vậy tôi đã mô tả lại một cách sơ bộ.

“Chị dâu cả, giấy bút của chị đây.” Tần Mai vội vàng chạy lại đưa giấy bút cho chị dâu cả.

Dung Yên cầm lấy giấy bút, căn cứ vào sự miêu tả của mẹ cô thì nhanh chóng vẽ lại.

Nét vẽ đơn giản... Tốc độ rất nhanh, chỉ mất năm phút để vẽ ra một dung mạo chung chung.

Mẹ Dung thấy vậy liền lập tức bổ sung chi tiết, sau đó đợi đến khi Dung Yên vẽ xong thì bà ấy gần như nhảy dựng lên.

“Đúng rồi, chính là cậu ta, giống, quá giống rồi…”

Dung Văn Minh cũng phải nói rằng con gái ông ấy thực sự rất nhiều tài lẻ.

Nếu biết con gái về quê có thể phát triển nhiều tài năng như vậy thì ông ấy đã con gái về quê từ sớm, có lẽ con bé đã trở thành một thiên tài vô song!

Nghĩ đến đây, trong lòng ông ấy cảm thấy rất vui mừng... Không hổ là con gái Dung Văn Minh, chính là thông minh tuyệt đỉnh, giống ông ấy!

Ông ấy vốn nghĩ rằng câu này mình chỉ nghĩ trong lòng thôi, nhưng không ngờ ông ấy quá vui mừng, lỡ miệng..… Nói ra lời trong lòng.

Mẹ Dung trực tiếp vặn lại: “Vẫn là thôi đi! Tôi thấy ông thông minh thì không có, còn tuyệt đỉnh thì chắc chắn là nhanh thôi, ông muốn con gái giống ông chuyện này à?”

Khi Dung Yên nghe thấy lời của mẹ, cô không tự chủ được liếc nhìn đỉnh đầu của cha cô...Toàn thân cô đột nhiên run lên.

Đừng nha!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play