Dung Yên nhìn ra được sự lo lắng của Tần Dã, lập tức nói: “Chỉ ôm một khoảng thời gian ngắn như vậy thì em không sao.”
Tần Dã vẫn không yên tâm.
Vẻ mặt Tề Ngạn nặng nề, nhìn Dung Yên: “Những gì cô nói là thật à?”
Dung Yên gật đầu: “Đương nhiên là thật, sao tôi có thể nói đùa chuyện này được chứ? Hơn nữa, chuyện này không phải chỉ tôi nói suông là được, anh có thể tìm người kiểm tra mà!”
Lúc nãy cô không hề ngửi thấy vấn đề gì, cô chỉ cảm thấy bồn hoa này có vấn đề, nhưng mà thật sự không ngờ lại là thứ có thể gây vô sinh.
Người kia có thù oán gì với cô vậy? Vậy mà lại tặng thứ này đến nhà cô.
Hơn nữa, người phụ nữ kia quen biết cô sao? Hay là quen biết Tần Dã à? Chẳng lẽ cô ta thích Tần Dã, cho nên mới làm vậy sao?
Cô không có nhiều suy đoán gì về chuyện sau đó, mà cô không muốn nghĩ sâu thêm.
Chủ yếu là vì chuyện này chẳng hề có ý nghĩa gì với cô cả.
Tề Ngạn gật đầu, cho dù Dung Yên không nói gì thì anh ấy cũng phải tìm người kiểm tra.
“Hai người nói tình huống cụ thể cho tôi nghe đi!”
Tần Dã: “Đúng như những lời tôi vừa mới nói.”
Tề Ngạn:……
“Vậy được rồi! Hai người về trước đi, nếu có chuyện gì tôi sẽ tìm hai người.” Anh ấy tự mình điều tra thì vẫn tốt hơn.
Nhưng mà, chuyện khiến anh ấy cảm thấy kỳ lạ… Nếu như cái chậu hoa này thật sự do Minh Lệ Bình tặng.
Cô ta trắng trợn vậy sao? Không sợ xảy ra chuyện à?
Trước nay chưa từng thấy cô ta ngu ngốc như vậy đâu?
Làm chuyện này, không phải hủy tương lai của cô ta rồi sao?
“Được.” Tần Dã đáp lại, sau đó quay đầu nhìn vợ anh: “Vợ, chúng ta về nhà thôi!”
“Ừm.” Dung Yên xoay người đi ra ngoài.
Tề Ngạn nhìn hai người rời đi, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa, mới quay đầu lại nói: “Tiểu Vương, thu dọn nơi này lại đi, đổ đất vào lại trong chậu, còn nữa, cầm thứ này đi kiểm tra.”
Tiểu Vương lập tức gật đầu: “Được.”
Anh ấy nhanh chóng đổ đất vào lại trong chậu, cố gắng hết sức để trồng lại cái cây nhỏ trị giá nửa năm tiền lương đó.
Sau đó anh ấy lấy chổi quét đi phần đất còn sót lại trên mặt đất.
Tề Ngạn không vội đi tìm Minh Lệ Bình, dù sao Minh Lệ Bình không thể chạy trốn, anh ấy phải lấy kết quả kiểm tra trước mới được.
Hơn nữa, căn nhà kia có phải là của Minh Lệ Bình không thì đó mới là chuyện anh ấy muốn điều tra bây giờ.
Bên này, Tần Dã và Dung Yên trở về nhà, lúc bọn họ đi ngang qua cửa căn tứ hợp viện kia, Tần Dã liếc một cái, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Mẹ Dung đang ngồi quạt mát ngoài sân, nghe thấy tiếng động của xe đạp ở bên ngoài, bà ấy lập tức có tinh thần: “Chắc chắn là hai đứa nó về rồi.”
Bà ấy chưa kịp đứng dậy đi đón, thì đã nhìn thấy con gái và Tần Dã dắt xe đạp vào sân.
Vì vậy bà ấy vội vàng hỏi: “Sao rồi? Cái chậu cây đó thật sự có vấn đề gì à?“
Dung Văn Minh cũng nhìn thấy sắc mặt của con rể không tốt, ông ấy không nhịn được hỏi một câu: “Thật sự có vấn đề sao?“
Tần Dã gật đầu.
Dung Yên không giấu giếm chuyện này với hai người, chủ yếu là để bọn họ có tâm phòng bị người khác.
Suy cho cùng, không thể có tâm hại người khác, nhưng cũng không thể không có tâm phòng bị người khác, đặc biệt là người lạ.
Vì vậy cô kể lại rõ ràng mọi chuyện.
Dung Văn Minh sửng sốt.
Sau khi sửng sốt, mẹ Dung rất tức giận, nhất là khi nghe chuyện thứ xấu xa kia có thể gây vô sinh… Cơn tức giận của bà ấy lên đến đỉnh điểm.
“Tại sao người phụ nữ đó lại độc ác như vậy chứ? Chúng ta trêu chọc hay làm gì cô ta rồi vậy? Sao cô ta lại nghĩ ra và làm chuyện này chứ?”
Bà ấy thật sự không thể hiểu đây là thù oán gì, mà lại có thể sử dụng một phương pháp bỉ ổi như vậy.
Ôi trời ơi! Bà ấy thật sự cảm thấy lúc trước mình sống thật uổng phí, sống lâu như vậy, chưa từng nghĩ rằng trên đời lại có người ác độc như vậy, có thể làm ra chuyện ác độc đến như vậy.