“Đúng, đi ngủ.” Dung Văn Minh cũng gật đầu.

Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

“Muộn như vậy, ai đến thế? ” Mẹ Dung ngạc nhiên.

“Ra ngoài xem thử.” Dung Văn Minh vốn muốn về phòng lại đổi phương hướng, đi ra ngoài.

Tần Dã sợ xảy ra chuyện, cho nên lập tức đi theo ông ấy.

“Cha, để con mở cửa.”

Khi anh mở cửa, anh nhìn thấy người phụ nữ Hứa Quế Lan kia.

Sắc mặt của Dung Văn Minh và Tần Dã đều rất khó coi.

“Cô đến đây để làm gì? ”

Hứa Quế Lan trực tiếp quỳ xuống đất, khiến Dung Văn Minh vô cùng ngạc nhiên: “Cô đang làm gì vậy? Mau đứng dậy đi...”

Tần Dã thì trực tiếp bước sang một bên.

Ánh mắt anh có chút chán ghét.

“Ba, con đi gọi thím Kim đến dẫn cô ta về.”

Dung Văn Minh cũng cảm thấy như vậy là tốt nhất, vội vàng gật đầu: “Được, đi gọi đi.”

Cháu gái của bà ấy có bị bệnh tâm thần không? Đêm khuya như vậy, thế mà lại đến quỳ trước cửa nhà họ.

Nghe thấy tiếng động bên ngoài, mẹ Dung và Dung Yên bước ra.

Khi mẹ Dung nhìn thấy Hứa Quế Lan quỳ trước cửa nhà mình, sắc mặt bà ấy hoàn toàn thay đổi.

“Họ Hứa kia, cô đến đây làm gì? ” Giọng nói có chút gay gắt.

Dung Yên nhìn người đang quỳ, ánh mắt nheo lại nguy hiểm.

Sau đó cô cười lạnh một tiếng: “Sao vậy, cô đến đây để cảm ơn tôi à? Không cần phải hành lễ lớn như vậy đâu.”

Cả người Hứa Quế Lan sửng sốt một chút, sau đó cô ấy liền dập đầu, “Đồng chí Dung, tôi tới là muốn cầu xin cô, nhờ cô chữa trị cho tôi!”

Ban ngày cô ấy bị đưa đi kiểm tra, bác sĩ làm xét nghiệm khẩn cấp nên tới lúc chiều tối là có kết quả.

Hoàn toàn giống như lời Dung Yên nói.

Nhưng lúc cô ấy hỏi bác sĩ có thể chữa trị hay không thì bác sĩ lại nói là đã muộn, không có cách nào để chữa khỏi được nữa.

Mẹ Dung thực sự tức giận, “Chúng tôi không chữa.”

“Đồng chí Dung, cầu xin cô, tôi là người số khổ, nếu không thể không sinh con thì đời này của tôi xong rồi, hơn nữa, cô cũng là phụ nữ, chắc là cô có thể hiểu được cảm giác của tôi, phụ nữ không sinh con thì sao được chứ?”

Khóe môi Dung Yên cong lên lộ ra nụ cười lạnh.

“Vậy thật đúng là xin lỗi, tuy tôi là phụ nữ nhưng tôi lại không thể đồng cảm với cô được, cô đi đi, tôi không có khả năng chữa trị cho một người phản bội còn dẫn theo người tới nhà tôi gây chuyện, đừng ở đây đạo đức giả với tôi vô ích”.

Hứa Quế Lan không ngờ cô sẽ nói như vậy, nước mắt không kìm được rơi xuống.

“Thật xin lỗi, không phải là tôi muốn đến, mà là mẹ chồng tôi quá lợi hại! Tôi không còn cách nào……”

“Tôi cũng không có cách nào, bởi vì tôi không muốn chữa nên không thể miễn cưỡng bản thân được.” Dung Yên nói xong câu đó rồi nhìn về phía thím Kim đang vội vàng đi ra, “Thím Kim, thím dẫn cô ấy đi đi!”

Thím Kim vội vàng gật đầu, “A, được!”

Sau đó bà ấy chạy tới kéo Hứa Quế Lan, “Con lại chạy đến đây gây chuyện gì nữa? Mau đi cùng cô.”

Hứa Quế Lan nước mắt rơi đầy mặt, “Cô cả, con không còn cách nào, bên đó bác sĩ đều nói không chữa được, con chỉ có thể tới tìm đồng chí Dung…… Nếu con không thể sinh được con thì con sống còn có ý nghĩa gì?”

“Con đừng nói chuyện này, cô hỏi con, thuốc này là mẹ chồng con bỏ vào sao? Sao con không hỏi rõ ràng tại sao mẹ chồng phải bỏ thuốc con? Với lại, con và Triệu Đại Toàn định làm thế nào? Một đống chuyện lớn đang chờ con đó, con không đi làm rõ mà lại chạy tới đây, không phải đầu óc con có bệnh đấy chứ? Cho dù cô có thể chữa…… Cô cũng không chữa cho con.”

“Mau đứng dậy trước…… Tự xử lý ổn thỏa chuyện nhà con rồi nói sau.”

Bà ấy cảm thấy vô cùng phiền chán, chưa bao giờ nghĩ rằng cháu gái lại làm phiền người ta như vậy.

Chuyện còn chưa giải quyết xong mà đã chạy tới chỗ này lải nhải quỳ xuống, đây không phải là đắc tội với người ta hơn sao?

Không cho phép Quế Lan nhiều lời nên bà ấy trực tiếp kéo người lên.

Có lẽ vì Hứa Quế Lan thật sự có hơi sợ đắc tội với Dung Yên nên cô ấy cũng không giãy giụa, để mặc cô cả kéo cô ấy rời đi.

Thím Kim cũng không kéo Hứa Quế Lan về nhà, mà định trực tiếp đưa cô ấy đi đến nhà mẹ đẻ.

Sau khi Dung Yên nhìn các cô ấy đi xa thì cô thu hồi ánh mắt.

Sắc mặt mẹ Dung khó coi, “Mẹ thấy cô ấy sẽ còn đến nữa.”

“Không sao, lần sau nếu cô ấy lại đến thì đuổi đi là được, với lại, nếu cô ấy đưa đủ tiền thì chữa cũng không sao.” Dung Yên không quan trọng.

Mẹ Dung:……

“Được rồi, con đi ngủ đây.” Dung Yên không muốn nói nhiều về vấn đề này, nếu Hứa Quế Lan đó vì con cái có thể ra giá, vậy chữa trị cũng được.

Chuyện này cũng không có gì phải suy nghĩ nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play