Mẹ Dung nghe được câu cuối cùng này, bà ấy liền nói, “Đúng vậy, có người kết hôn nhiều năm rồi mới sinh con, con nhớ người phụ nữ của xưởng đường kia không? Cô ấy kết hôn mười năm mới sinh con, chuyện sinh con này cũng phải chú trọng thiên thời địa lợi nhân hòa, đương nhiên còn có duyên phận.”
Dung Yên:……
Cô âm thầm giơ ngón tay cái lên với mẹ cô, lời này nói rất hay, đúng là rất có văn hóa, lại còn có thể nói tới thiên thời địa lợi nhân hòa.
Được rồi! Cô thật sự không được cười.
Đương nhiên thím Kim nhớ rõ người đó, bởi vì trước kia bà ấy cũng làm việc ở xưởng đường.
“Vậy được rồi, để tôi bảo cháu gái mình qua đây khám thử trước”
Sau khi nói xong câu đó, bà ấy quay người vội vàng rời khỏi.
Mẹ Dung nhìn về phía con gái, “Cái này con cũng chữa được sao?” Vậy thì có phải biết hơi nhiều rồi không?
Các bác sĩ trong bệnh viện còn phải chia ra nào là khoa sản, khoa ngoại, khoa nội, khoa nhi đấy.
“Có thể bắt mạch.” Dung Yên cũng không nói mạnh miệng, dù sao cũng phải dùng sự thật để chứng minh bản thân.
“Vậy nếu có thể trị được thì có lấy tiền không?” Lúc mẹ Dung nói câu này, bà ấy hạ thấp giọng, sợ truyền tới tai hàng xóm bên cạnh.
Tiền này, thu chứ? Vì đồng tình mà không thu tiền…… thì bà ấy sẽ thấy không thoải mái, con gái bà ấy xem bệnh cũng mệt nhọc, hơn nữa, xem bệnh mà không kê thuốc sao?
Chẳng lẽ còn phải bù tiền của mình?
“Đương nhiên là phải lấy tiền, con không làm không công.” Chữa bệnh lấy tiền không phải là chuyện đương nhiên sao?
Hơn nữa đó chỉ là cháu gái của thím Kim, cũng đâu phải bản thân thím Kim.
Nếu như cô thật sự nhìn ra được vấn đề rồi chữa khỏi, chẳng lẽ họ còn không muốn chi tiền?
Làm việc thiện, đó là do cô muốn làm, chứ không phải vì đạo đức bắt buộc làm.
“Được rồi, mẹ, chuyện này còn xa lắm, đợi khám xong rồi nói sau.”
“Được rồi! Mẹ không quan tâm nữa” Đúng là đợi sau khi người đến khám bệnh đã rồi tính tiếp.
"Chính là nơi này." Dung Văn Minh dừng xe đạp lại, đi xuống dưới.
Sau đó dựng xe đạp rồi nói với người trông cửa, "Thầy Đổng."
Thầy Đổng ngẩng đầu xem……Vừa mới thấy thì rất sốc, thiếu chút nữa ông ấy đã nhảy dựng lên.
"Cậu, Dung, Dung Văn Minh?"
Đây là người hay là quỷ.
Phi phi phi……Ban ngày ban mặt đến đây, nhất định là người, không thể nào là quỷ được.
Không đúng, không phải là đã nói người này sẽ đi rồi mà?
Lúc Dung Văn Minh bị thương, trạm máy móc nông nghiệp còn cố ý cử một người đi thăm, lúc ấy trở về còn nói người chỉ còn sống được một hai ngày nữa thôi.
Bây giờ……Thầy Đống đánh giá Dung Văn Minh trên dưới một phen, như này muốn sống thêm vài thập niên nữa thì cũng không có vấn đề gì.
Cho nên rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?
Vốn dĩ Dung Văn Minh không nghĩ gì, nhưng mà khi nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ của ông lão, ngay sau đó đã nghĩ đến.
Ông ấy cười lớn một tiếng, "Thầy Đổng, thầy yên tâm, tôi là người sống, vết thương lần trước đã được chữa khỏi."
Thầy Đổng nghe được lời này thì ngạc nhiên không thôi.
"Vận may của cậu không tồi, xem ra sau này sẽ có phúc lớn để cậu hưởng rồi."
Không phải đều nói sao? Những người như này thì sẽ có hạnh phúc cuối đời. Người đã sắp chết, thế mà còn có tinh thần tốt như vậy sống dưới ánh mặt trời, nhất định là được tổ tông phù hộ rồi.
Dung Văn Minh thích nghe những lời nói như vậy, ông ấy có con gái và con rể tốt như thế, đương nhiên cuộc sống về sau sẽ càng tốt hơn.
"Đúng vậy, có phúc lớn! Thầy Đổng, đây là con rể của tôi, tôi có chút việc……Mấy người thầy Trương có ở đây không!"
Thầy Đổng vội vàng nói: "Có, mọi người trực tiếp đi vào là được."
"Được." Dung Văn Minh đẩy xe đạp đi vào trong trạm máy móc nông nghiệp.
Tần Dã đi theo phía sau.
Thầy Đổng nhìn bóng dáng kia, không khỏi cảm khái:
Con rể Dung Văn Minh lớn lên thật là cao lớn, rất không tồi.
Nhưng mà nghe nói con gái ông ấy đã xuống nông thôn rồi mà? Chẳng lẽ là đã trở lại?
Trước tiên không nói đến chuyện của con rể Dung Văn Minh, tự nhiên nhìn thấy Dung Văn Minh xuất hiện với thân thể khỏe mạnh thì chắc chắn mấy người thầy Trương ở bên trong cũng sẽ bị dọa sợ không nhẹ.
Dung Văn Minh quen cửa quen nẻo đi đến kho hàng, liếc mắt một cái đã nhìn thấy thầy Trương đang ngồi xổm ở dưới mặt đất mân mê cái gì đó.
Thầy được bạn bè, trong lòng ông ấy cũng rất vui vẻ, vì vậy âm lượng cũng tăng lên một ít: “Lão Trương.”
Thầy Trương nghe thấy có người kêu ông, hơn nữa giọng nói này còn rất quen thuộc, vì thế vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt vỡ vụn tại chỗ, ông ấy không chú ý, đặt m.ô.n.g ngồi trên mặt đất.
“Ông, ông……” Không phải đã c.h.ế.t sao?
“Lão Trương, ông yên tâm, tôi vẫn còn sống!” Nhờ vào phản ứng lúc trước của ông Đổng, cho nên ông ấy cũng biết biểu cảm này có ý nghĩa gì.
Ông Trương hoàn hồn, vội vàng đứng lên, ông ấy bước nhanh đến trước mặt Dung Văn Minh, biểu tình vui mừng,
“Ông thật sự còn sống sao? Vết thương đã tốt chưa?”