Tần Dã đưa qua một điếu thuốc, lúc này ông ấy đã bớt cứng nhắc hơn “Ông à, tôi có thể vào trong tìm chút đồ được không? Yên tâm, tôi sẽ trả tiền.”
Ông lão nhìn anh một cái, “Cái này tất nhiên là phải trả tiền, đây chính là tài sản tập thể, không phải của riêng tôi, cậu có thể đi vào, đừng làm bừa bộn đồ của tôi, bất cứ là cái gì cũng là hai mao tiền một cân.”
“Được.” Tần Dã không chút do dự đã đồng ý.
Sau đó đặt điếu thuốc vào lòng bàn tay ông lão, sau đó, anh đi vào trong trạm phế liệu.
Ông lão vẫn khá thích điếu thuốc này, đặc biệt khi ông ấy nhận ra đây là thuốc mận đỏ thì cười đến nếp nhăn trên mặt sâu hơn.
Tần Dã ở bên đây nhìn phải nhìn trái…… Khoảng chừng nửa giờ sau, lúc này anh mới mang đồ mà anh muốn đi ra.
“Ông cân thử xem.”
Ông lão nhìn bánh xe phế liệu…… Cũng chính là loại của xe đạp, vài cái.
Lại có một ít tấm sắt, cái này khiến cho ông ấy không khỏi thấy kỳ lạ, “Mấy thứ này đều nặng đấy, cũng không dùng được, cậu thật sự muốn à?”
Tần Dã gật đầu, “Muốn.”
“Vậy được rồi! Tôi cân cho cậu.” Ông lão kêu anh đặt vào trong một cái sọt lớn, sau đó cùng nhau khiêng đi cân……
“Tổng cộng 50 cân, hai mao một cân, vậy cậu đưa cho tôi……” Trong lòng ông lão tính toán, sau đó đưa ra một con số, “Cậu đưa cho tôi mười đồng tiền.”
Tần Dã cầm mười đồng tiền đưa qua.
Lúc ông lão nhận lấy, vẫn nhịn không được liếc mắt nhìn Tần Dã một cái, sau đó mở miệng khuyên nhủ chân thành: “Cậu nhóc, giờ kiếm tiền không dễ dàng, cậu nên biết tiết kiệm tiền thì tốt hơn.”
Mười đồng tiền…… Mua một đống phế liệu đồng nát vô dụng, chắc là đầu óc bị bệnh nặng mới thế.
Nếu người này là cháu ông ấy, không chừng có thể bị ông ấy đuổi theo đánh ba con phố.
Thời buổi này, tiền dễ kiếm như vậy sao? Lại có thể có dáng vẻ tiêu tiền không chút đau lòng nào thế này.
Tần Dã gật đầu, ừ một tiếng có lệ.
Sau đó cất mấy thứ này vào trong túi phân u-rê cũ nát.
Anh cố định túi phân u-rê ở yên sau xe đạp, sau đó leo lên xe đạp về nhà.
*
Dung Văn Minh nhìn thấy con rể đang chật vật đẩy xe đạp, vội vàng bước tới giúp đỡ.
Hai người hợp lực đẩy chiếc xe đạp vào, dựng đàng hoàng trong sân.
“Trong đây là cái gì?” Dung Văn Minh có chút tò mò.
Tần Dã nói: “Con mua một ít đồ. Định làm một món đồ.”
Dung Văn Minh không hỏi thêm nhiều, ông ấy nhìn Tần Dã đổ đồ trong túi phân u-rê đó ra…… Khi ông ấy nhìn thấy mấy thứ được đổ ra, khóe miệng co giật.
Mấy đồ vô dụng này có thể làm được gì?
Tần Dã cũng không giải thích.
“Ba, trong nhà có dụng cụ gì không?”
Dung Văn Minh lắc đầu, “Trong nhà ngoại trừ có một cây búa, những thứ khác đều không có, con cần cái gì? Để ba xem có thể mượn một ít về cho con không.”
“Con muốn một ít dụng cụ sửa chữa.” Tần Dã báo ra mấy món liên tiếp.
Dung Văn Minh suy nghĩ, “Những thứ con muốn chắc là hàng xóm láng giềng đều không có, như vậy đi, chút nữa ba đến trạm máy móc nông nghiệp hỏi cho con.”
Không chỉ thị trấn có trạm máy móc nông nghiệp, trong thành phố của họ cũng có. Chủ yếu là họ ở vùng ngoại thành…… Xung quanh cũng chỉ có vài thôn xóm, bọn họ ở đây chủ yếu là trồng trọt, có cầu ắt có cung.
Ngay cả ở quê ông ấy…… Tức là thế hệ ông nội ông ấy, cũng sống ở một thôn ở ngoại ô phía Bắc.
Chỉ là sau đó lại vào thành phố mà thôi.
Tần Dã không muốn ba vợ cực khổ, vì thế anh nói: “Để con đi cùng ba!”
Dung Văn Minh đồng ý, “Cũng được, hay là bây giờ chúng ta đi qua đó luôn, nếu đi muộn thì có thể bọn họ đã tan làm.”
Đi ngay lập tức, Tần Dã càng không có ý kiến gì.
“Được, chúng ta đi xe đạp đi, con chở ba.”
Dung Văn Minh vội vàng xua tay: “Không cần, con dẫn ba đến nhà hàng xóm mượn chiếc xe đạp là được.”
Trời hôm nay vốn dĩ khá nóng, còn phải chở một người nặng như ông ấy, vậy chạy chắc chắn rất mệt, dù sao hàng xóm cũng có xe đạp, đi mượn một chiếc là được.
Sau khi nói xong thì ông ấy liền bước ra ngoài.
Còn Tần Dã thì đi rửa sạch mặt và tay trước, sau đó lại đẩy xe đạp đi ra ngoài lần nữa.
Anh đợi ở cửa một lúc, đã nhìn thấy ba vợ mượn được xe đạp từ nhà hàng xóm.
“Đi.” Dung Văn Minh ngồi trên xe đạp ra hiệu bảo Tần Dã đuổi theo.