“Mẹ, đưa chìa khóa cho con, con đi mở cửa, Yên Yên thấy nóng quá rồi.” Khi Tần Dã nói câu cuối cùng, có thể nghe thấy được sự đau lòng trong giọng nói của anh.
Mẹ Dung liền nói: “Để mẹ mở cửa cho.”
Sau đó, bà ấy dùng cơ thể của mình trực tiếp đánh bật người đang đứng trước mặt mình ra mà cơ thể bà ấy vẫn không hề di chuyển.
Dung Mạn Mạn loạng choạng dịch sang một bên, thuận thế ngã xuống phía trước.
Dung Yên phát hiện hướng cô ta ngã xuống chính là vị trí của Tần Dã, lập tức cười lạnh, túm tóc cô ta kéo sang phía bên kia.
Dung Mạn Mạn đau không chịu được, nước mắt cũng chảy ra: “Đau quá, buông ra...”
Dung Yên cười lạnh buông cô ta ra, sau đó hoàn toàn không để ý tới cô ta mà đi thẳng vào nhà.
Tần Dã vội vàng đi theo, thực ra cho dù vừa rồi vợ anh không ra tay thì anh cũng sẽ không để người phụ nữ này ngã về phía mình được.
Dung Văn Minh liếc nhìn đứa cháu gái lòng dạ xấu xa của mình rồi nói: “Trở về đi! Đừng đến đây nữa.”
Tần Mai cũng nhanh chóng vào nhà.
Còn Tần Dư cũng không vội đi vào, cậu ấy đứng ở trước mặt Dung Mạn Mạn.
Giọng nói của cậu ấy rất trầm và nhẹ, gần như chỉ có hai người bọn họ nghe được, nhưng lại mang theo vẻ lạnh lùng khó hiểu: “Nói ra thì, tôi vẫn phải cảm ơn cô, nếu không thì anh cả của tôi cũng không thể cưới được một người vợ tốt như vậy, hai anh em tôi cũng không thể có được một người chị dâu cả tốt như vậy. Nhưng mà, cô thật sự có chút ác độc, tôi không thể nào nói lời cảm ơn với cô được, mất công lại cổ vũ sự ác độc trong lòng cô.”
“Hơn nữa, anh cả của tôi thuộc về chị dâu cả Dung Yên, cô đừng có mà nhìn thấy anh cả của tôi đẹp trai liền muốn đến gần, nếu không thì…”
Vẻ mặt của cậu ấy lập tức trở nên hung ác, “Tôi sẽ g.i.ế.c cô đó.”
Dung Mạn Mạn giật mình trước ánh mắt của cậu bé.
Tần Dư hừ lạnh một tiếng, sau đó chạy vào trong nhà.
Cho rằng cậu ấy không nhìn thấy người phụ nữ này cố ý ngã vào người anh cả sao?
Năm nay cậu ấy đã mười ba tuổi, đừng tưởng rằng cậu ấy không hiểu gì cả.
Cho dù người phụ nữ này muốn chọc tức chị dâu cả, hay là nhìn thấy anh cả bây giờ đẹp trai phong độ như vậy liền muốn cướp anh cả... Vậy thì không có cửa đâu.
Mặc dù bây giờ cuộc sống đã tốt hơn, nhưng cậu ấy chưa bao giờ quên cuộc sống trước đây như thế nào.
Cho nên trong lòng Tần Dư, chị dâu cả không thể là ai khác, cậu ấy chỉ thừa nhận một người.
Dung Mạn Mạn đứng đó, tức giận đến run rẩy, cô ta có nghĩ đến chuyện Dung Yên sẽ đến cảnh cáo mình... Nhưng cô ta không quan tâm, dù sao cô ta cũng chỉ muốn chọc tức con tiện nhân này.
Nhưng cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng một cậu bé mới mười mấy tuổi lại có thể nói những điều như vậy với cô ta.
Cánh cửa nhà họ Dung được Tần Dư, người đi vào cuối cùng đóng lại.
Lúc xoay người lại, cậu bé làm như không có chuyện gì xảy ra, như chưa từng làm gì, chưa từng nói gì cả, cậu bé vẫn là chàng thiếu niên vừa từ quê lên thành phố.
“Tiểu Dư, đi nào, chúng ta uống canh đậu xanh trước đã.” Buổi sáng, mẹ Dung đã để canh đậu xanh ở nơi mát mẻ, cho nên bây giờ mùi vị khá ngon.
“Vâng, thím.” Tần Dư lập tức đi tới, “Thím, cháu tự rót được rồi.”
“Được, vậy thím đi lấy màn thầu cho mọi người trước.” Trời nóng như thế này, màn thầu vừa hấp lúc sáng, vẫn còn mềm nên không cần phải hấp lại.
Dung Yên nhìn Tần Dư đang rót canh đậu xanh, dường như cô đang suy tư gì đó.
Đừng tưởng rằng cô không biết thiếu niên này đã nói với Dung Mạn Mạn mấy câu, nhưng cậu bé nói quá nhỏ nên cô không nghe thấy.
Đương nhiên, cô sẽ không cố ý hỏi Tần Dư chuyện này.
Tần Dư ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt của chị dâu cả, tim đập thình thịch, cảm thấy có chút chột dạ: “Chị, chị dâu cả, sao chị lại nhìn em như vậy?”
Dung Yên thản nhiên nói: “À, chị đang nghĩ… em rót cho chị một chén đi.”
Tần Dư nghe thấy lời này thì thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Vâng.”
Không chút do dự, cậu bé đưa chén canh đậu xanh vừa rót xong cho Dung Yên.
Sau đó cậu ấy nhớ ra điều gì đó, “Chị dâu cả, anh họ em nói... kỳ nghỉ hè này có thể để em vào ở trong quân đội một khoảng thời gian, chị nghĩ em có thể làm được không?”
Dung Yên biết rằng nhiều đứa trẻ trong đại viện thường được người lớn trong nhà đưa vào quân đội để rèn luyện.
“Chuyện này có gì mà không được, chỉ cần em muốn đi là được rồi.”
“Nhưng mà, em đi rồi thì không thể về nhà... Trước khi khai giảng mới về nhà được.” Đây chính là chuyện khiến Tần Dư băn khoăn.
Dung Yên cũng không vội mở miệng, cô uống một ngụm canh đậu xanh, tuy rằng không lạnh lắm, nhưng vẫn rất ngon.
Ngẩng đầu lên, cô thấy Tần Dư vẫn đang nhìn mình, rõ ràng đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Vì thế cô bình tĩnh nói: “Thời gian còn không đến hai tháng, em muốn đi thì cứ đi, hay là... thật ra em sợ đi rồi thì sẽ phải chịu khổ? Giống như một đứa con nít không thể rời khỏi nhà được?”
Tần Dư vừa nghe lời này, liền sốt ruột nói: “Em không sợ gian khổ, em cũng đâu phải con nít.”
Dung Yên nhướng mày: “Nếu đã như vậy, thì em cứ đi đi!”
Tần Dư không chịu được sự khiêu khích liền nói: “Đi thì đi.”
Dung Yên cúi đầu uống canh đậu xanh, khóe miệng nhếch lên.
Thật ra cô thấy đề nghị của Tần Chân thực sự rất hay, nếu không thì thằng nhóc này sẽ nhàn rỗi ở nhà... Vậy còn không bằng để em ấy sống trong quân đội một thời gian.
Điều này cũng sẽ giúp ích cho sự phát triển tính cách của Tần Dư.
Nếu sau khi nhập ngũ lần này mà Tần Dư vẫn chưa từ bỏ ý định trở thành quân nhân trong tương lai, vậy thì cứ để em ấy phát triển theo hướng đó.
Nếu Tần Dư từ bỏ ý định này, vậy thì cô sẽ hướng dẫn Tần Dư đi một con đường phù hợp với em ấy hơn.
Sau bữa trưa đơn giản, người nào muốn đi ngủ trưa thì đều đi ngủ trưa cả rồi.