Tần Dã không biết có rất nhiều người đang âm mưu hại mình, anh đang đạp xe trở về nhà họ Dung.

Mẹ Dung thấy anh về liền hỏi: “Con sang tứ hợp viện dọn dẹp đúng không?”

Tần Dã gật đầu: “Vâng, dù sao mấy ngày này con cũng rảnh, cho nên sang đó quét dọn lại, như vậy thì mấy ngày nữa có thể trực tiếp chuyển vào ở.”

Mẹ Dung nghe vậy liền nói: “Khi nào con sang đó dọn dẹp thì gọi mẹ một tiếng, mẹ có thể dọn dẹp giúp con, như vậy cũng sẽ nhanh hơn”.

Hai người làm việc, thế nào cũng nhanh hơn một người.

Phải nói rằng người con rể này thật sự rất chân thành, không có gì để nói, một mình con rể đi làm việc mà cũng không gọi con gái bà ấy đi cùng.

Người lười biếng như Dung Yên... Cũng may là gả cho Tần Dã.

Nếu không, nếu như có bố mẹ chồng thì nhất định sẽ nhìn không vừa mắt.

“Mẹ, không cần đi nữa, căn tứ hợp viện kia vốn rất sạch sẽ, con chỉ cần lau chùi một chút là được rồi, con đã dọn dẹp xong hết rồi, chỉ cần chuyển đồ vào trong là ổn rồi.” Tần Dã nhìn mẹ vợ, “Mẹ ơi, nếu mẹ có thời gian thì mẹ dọn giường đệm ở căn phòng cha mẹ ngủ ở nhà bên kia là được rồi.”

Mẹ Dung ngạc nhiên, nhanh như vậy đã dọn dẹp xong rồi sao?

Nhưng mà, bà ấy cảm thấy tự mình sang đó xem thì vẫn yên tâm hơn.

“Được, ngày mai mẹ sẽ qua đó, đến lúc đó, con đưa chìa khóa nhà bên kia cho mẹ là được rồi.”

Vừa nhắc đến chìa khóa, Tần Dã lập tức lấy hai chùm chìa khóa từ trong túi ra: “Mẹ, con đã đánh chìa khóa xong rồi, cha và mẹ, mỗi người một chùm.”

Mẹ Dung không ngờ con rể lại làm việc nhanh gọn như vậy, thế mà đã đánh chìa khóa xong rồi.

Bà ấy đưa tay nhận lấy: “Vậy được.”

Có chìa khóa, bà ấy sang đó sẽ tiện hơn nhiều.

Lúc này Dung Yên vừa khéo đi ra ngoài, “Tần Dã, sao anh không tranh thủ thời gian đi đến cửa hàng Hữu Nghị mua một cái máy giặt đi! Đúng rồi, còn có Ti Vi nữa.”

Cô định mua đồ ở trong siêu thị không gian, giá cả rẻ hơn so với các cửa hàng bên ngoài.

Bây giờ là lúc phải báo trước cho người nhà biết chuyện này.

Tần Dã không cần vợ nhắc nhở, lập tức hiểu được vợ muốn nói gì, vội vàng nói: “Được, mua hết.”

Mẹ Dung sợ rằng mình nói muộn hơn một chút thì hai vợ chồng con gái sẽ tiêu tiền bừa bãi.

Bà ấy vội vàng nói: “Đừng mua máy giặt nữa, mẹ giặt được mà. Còn Ti Vi, không phải trong nhà có một cái sao? Mai mốt nhất định phải chuyển sang đó, một cái Ti Vi là được rồi, hai cái thì nhiều quá?”

Nhà ai có điều kiện kia chứ? Lại mua tận hai cái Ti vi để ở nhà.

Đây là ngại mình quá nhiều tiền sao?

Dung Yên lập tức nói: “Mẹ, cái Ti vi này của mẹ không tốt, nó quá nhỏ, còn là đen trắng nữa. Con muốn mua một cái Ti vi màu lớn.”

Khi mẹ Dung nghe tin cô muốn mua một cái Ti vi màu lớn, đầu bà ấy lập tức choáng váng.

“Ti vi nhà chúng ta đâu có nhỏ? Đây là loại 9 inch đó, Ti vi nào không có kích thước này?” Suy cho cùng thì cái ti vi này là hàng hiếm, gia đình bọn họ cũng xem như là một trong những người đầu tiên mua nó.

Ngày bà ấy mua nó, hàng xóm ai cũng ghen tị.

Ngay cả bà Dung và gia đình Dung Văn Trạch sau khi nghe tin bọn họ mua một cái ti vi, bọn họ còn lập tức đến nhà bà ấy, thậm chí lấy hiếu thảo làm cái cớ hòng chuyển cái ti vi về bên kia!

Đương nhiên là bà ấy không đồng ý, cho nên sau khi bà ấy cố gắng hết sức để ngăn cản thì kế hoạch của bọn họ đã không thành công.

Dung Yên:……

Đó là vì mẹ chưa từng nhìn thấy ti vi cực lớn 72 inch và 100 inch thôi.

“Mẹ ơi, cái ti vi mua cho nhà mới này tương đương với của hồi môn của con, sao có thể dùng ti vi cũ được chứ?”

Vừa nói đến đây, mẹ Dung lập tức đổi ý: “Mua đi, con nhất định phải mua, chúng ta phải mua cái lớn nhất.”

Dung Yên nghe thấy lời nói của mẹ mình, khóe miệng cô nhếch lên: “Không chỉ vậy, còn phải mua một cái máy giặt! Dù sao thì nhà họ Tần cũng tặng rất nhiều phong bao lì xì, cho nên Tần Dã nhất định phải mua.”

Bây giờ Mẹ Dung không còn lý do gì để từ chối, dù sao thì đi ăn một bữa cơm... Còn nhận lại một đống bao lì xì rất nhiều tiền, chuyện này thật sự không thường gặp.

Ít nhất là chưa từng xảy ra ở khu vực nhà bà ấy sinh sống.

Nếu hàng xóm biết con gái bà ấy lần đầu tiên đến nhà chồng dùng bữa mà đã nhận được bao lì xì mấy nghìn đồng, chắc hẳn bọn họ sẽ ghen tị đến mức tròng mắt cũng rơi xuống mất.

Dù sao thì nếu như ai có thể đưa sính lễ hai trăm đồng là đã bị người khác bàn tàn suốt nửa tháng rồi.

Con gái của bà ấy... chẳng phải sẽ bị bàn tán tận mấy năm sao?

Cắn răng nói: “Mua, mua hết đi.”

Khóe miệng Dung Yên càng không nhịn được mà nhếch lên cao hơn.

“Lát nữa mẹ sẽ đưa tiền cho con đếm.”

Mẹ Dung tính toán xem bà ấy còn bao nhiêu tiền, sau đó để lại một ít để sử dụng hàng ngày, phần còn lại sẽ đưa cho con gái mua đồ.

“Không cần đâu, mẹ cứ giữ tiền đi, con vẫn còn rất nhiều tiền! Bây giờ, con giàu có lắm đó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play