Mẹ Dung nghe thấy vậy lập tức thu lại một mặt tươi cười: “Mẹ thấy hôm nay con cũng ăn nhiều rồi, chắc không thấy đói đâu, cơm tối ăn ít lại đi.”

Sau đó đem móng heo ban đầu đặt ở bên chỗ Dung Yên kéo sang một chỗ khác…..nơi cách Dung Yên xa nhất.

Tần Dư:....

Mặc niệm cho chị dâu.

Tần Mai:.....

Tần Dã:....

Mặc niệm cho vợ.

Dung Văn Minh đúng lúc đi vào cũng tặng cho con gái một ánh mắt mặc niệm……Ông cũng thương mà không giúp được gì.

Lập tức cả bốn người đều mặc niệm cho Dung Yên.

Dung Yên:....

Được rồi! Mẹ ruột không thích bị người khác chọc ghẹo.

Vừa lúc cô đang muốn giảm béo, để đồ ra xa một chút, đỡ cho mùi thơm của nó dụ dỗ cô.

Nhưng mà cuối cùng Tần Dã vẫn không nỡ để vợ nhịn, cho nên anh gắp mấy đũa liền cho cô.

Ôi, không còn cách nào, thôi để ngày mai rồi giảm béo vậy!

Ngày hôm sau, Tần Dã đi ra ngoài, trước khi đi, anh nói với Dung Yên một tiếng: “Vợ ơi, anh ra ngoài một chuyến nhé”

Dung Yên nhìn anh xong tùy ý vẫy tay: “Mau đi đi.”

Tần Dã lập tức đạp xe đạp ra ngoài.

Anh không đi đâu cả, mà là đến tòa tứ hợp viện lúc trước mua.

Mấy ngày nữa bọn họ sẽ chuyển vào đây, bây này còn chưa dọn dẹp gì! Nên anh qua dọn.

Nhưng mà bởi vì lần trước anh nhờ Tần Chân thuê người sửa lại tòa tứ hợp viện này một chút, sau khi công nhân làm xong thì Tần Chân còn cố ý bảo người ta dọn dẹp lại cho nên chỗ này cũng không bẩn lắm.

Tần Dã nhanh chóng quét dọn xong mọi thứ.

Còn nội thất gì đó thì vẫn phải chờ vợ anh qua đây, dù sao phần lớn đồ đều nằm ở chỗ cô.

Anh vô cùng vừa lòng đối với sự cải tạo của tòa tứ hợp viện này, phòng tắm mà vợ thích đều có, hơn nữa còn có tận 2 cái.

Như vậy hai vợ chồng anh có thể tách ra dùng riêng với người khác.

Giơ tay nhìn lại thời gian một cái, phát hiện đã đến giờ cơm trưa nên Tần Dã liền chuẩn bị đẩy xe ra ngoài đi về.

Thời điểm ra đến cổng, suýt nữa thì đụng trúng một người khác.

Lúc anh nhìn thấy cô gái trước mặt, mày hơn nhăn lại.

“Cô là ai? Đến đây làm gì?”

“Xin chào, ngại quá, tôi sống ở bên cạnh….Nhìn thấy bên này có người nên tôi mới qua nhìn xem có giúp được gì không.” Diện mạo của Minh Lệ Bình thuộc về loại quyến rũ.

Lúc cười rộ lên cực kì chói mắt, vô cùng xinh đẹp.

Nhưng đó là ở trong mắt đàn ông khác.

Còn trong mắt Tần Dã, vạn vật của thế gian này đều không sánh được bằng vợ của anh.

“Không cần đâu, cô đang cản đường của tôi đấy, làm phiền tránh ra một chút.” Giọng điệu của Tần Dã mang theo sự không kiên nhẫn.

Minh Lệ Bình không lập tức rời đi ngay, mà ngược lại cười càng thêm xinh đẹp: “Anh trai này, về sau chúng ta chính là hàng xóm, tôi là Minh Lệ Bình, anh tên gì?”

Mày của Tần Dã càng nhăn sâu hơn, trong giọng nói đã nhiễm một tia lạnh lẽo: “Tránh ra.”

Minh Lệ Bình:.....

Tươi cười trên mặt cô ta lập tức cứng đờ.

Nhưng nhìn đến khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng kia, cô ta chỉ có thể đứng dịch sang bên cạnh một chút.

Tần Dã không bị ngáng đường nữa liền lập tức dắt xe ra ngoài, sau đó khóa kỹ cửa lại.

Minh Lệ Bình nhìn anh đạp xe đạp rời đi xong mới chậm rãi quay về nhà bên cạnh.

Ở trước cửa lớn, Từ Khả đang đứng chờ.

“Thế nào? Anh ta lớn lên rất đẹp đúng không?”

Minh Lệ Bình liếc cô ta một cái, không trả lời lại mà hỏi: “Anh ta kết hôn rồi?”

Từ Khả xấu hổ cười cười: “.....Sao cô biết?”

Minh Lệ Bình cười lạnh một tiếng, sau đó một bàn tay vung lên, nháy mắt tát Từ Khả một cái thật đau.

“Cô hãm hại người khác đến nghiện rồi à? Đàn ông đã kết hôn cũng dám giới thiệu cho tôi, sao, cảm thấy tôi chỉ xứng làm vợ kế à?”

Một cái tát này của cô ta có sức lực không nhỏ chút nào, một bên mặt của Từ Khả in dấu năm ngón tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play