Mẹ Dung đang ở trong phòng bếp nhỏ nghe thấy thế, bà ấy cười lạnh một tiếng: A, tôi để cho bà đi vào đã là có tấm lòng rộng lượng lắm rồi đấy.

Còn muốn như thế nào? Muốn tôi tôn trọng bà sao? Cả đời này cũng không có khả năng.

Bà Dung thấy con trai cả tỏ thái độ thờ ơ đối với lời này của bà ta thì càng thêm tức giận.

Dung Văn Minh không cho bà ta cơ hội nói chuyện, "Thái độ này của vợ con đã là rất tốt, nếu không, dựa vào mấy chuyện hồ đồ mà mẹ làm, có thể ngay cả cửa nhà thì vợ con cũng không cho mẹ bước vào ấy chứ."

Bà Dung không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt nhìn.

"Mẹ, cho dù mẹ có một chút tấm lòng từ ái thì cũng sẽ không dẫn theo người con thứ hai và con gái của cậu ta tới nhà của con làm cho con thiếu chút nữa tức chết."

Bà Dung bị những lời này chặn họng, đôi mắt của bà ta tức khắc đỏ lên.

Một lúc lâu sau, bà ta mới tìm thấy giọng nói để biện giải cho chính mình, "Mẹ……Mẹ còn không phải vì con sao……Bác sĩ đã nói như vậy, mẹ không muốn tài sản mà con vất vả tích lũy hơn nửa đời rơi vào tay người ngoài."

"Nếu như con có một đứa con trai, thì mẹ sẽ làm như vậy sao? Nếu như con thật sự đi thì phải để cho mấy đứa cháu trai của con đập bồn cho con chứ. Nếu như không cho bọn họ cái gì thì bọn họ còn có thể cam tâm tình nguyện đập bồn cho con hả?"

Dung Văn Minh tức đến bật cười: "Con còn chưa có c.h.ế.t đâu? Là chê con c.h.ế.t không đủ nhanh à, còn có, thế nào gọi là người ngoài? Đó chính là vợ và con gái ruột của con, cho dù con có c.h.ế.t thì nhà ở cũng để lại cho con gái và vợ, có liên quan gì tới người khác mà đòi đập bồn, con cần mấy người làm con tức đến c.h.ế.t đập bồn cho sao?"

Nhìn thấy bà lão còn muốn nói thêm gì nữa, ông ấy không còn kiên nhẫn.

"Được rồi, nếu mẹ đã lựa chọn sống cùng nhà của thằng hai, vậy thì cũng đừng có nhớ thương bên này nữa, sống cùng nhà thằng hai cho tốt. Bây giờ con không nợ gì mẹ, còn phí phụng dưỡng thì lần trước vợ và con gái con đã nói rõ ràng, nhưng mà mẹ yên tâm, nếu như mẹ thật sự bệnh nặng thì con sẽ trị cho mẹ, nhưng mà chỉ bỏ ra một nửa số tiền."

Còn có một câu không nói đó là……nếu như mẹ mà qua đời, vậy thì con vẫn sẽ tham gia lễ tang.

Đương nhiên, nếu ông dám nói ra lời này thì chắc chắn sẽ làm cho bà Dung tức chết.

Nhưng mà, những lời ông ấy vừa nói cũng đủ làm cho bà Dung tức chết.

Cũng may bà ta nhớ đến mục đích khi đến đây, vì thế cưỡng chế ép lửa giận xuống.

"Mẹ muốn sống ở nơi này."

Dung Văn Minh nghe được lời này thì cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, nếu như mẹ ông ấy không gây chuyện thì cũng sẽ không làm cho tình cảm mẹ con đạm bạc như bây giờ.

"Được thôi! Nếu như mẹ muốn sống ở đây thì con cũng không có ý kiến gì."

Lần này lại đến lượt bà Dung bất ngờ, "Con đồng ý?"

Biểu cảm của Dung Văn Minh lạnh nhạt.

"Sao con có thể không đồng ý, dù sao con đã sang tên căn nhà này cho Yên Yên để làm của hồi môn rồi. Mai sau con và mẹ Yên Yên còn phải nhờ vào Yên Yên và con rể nuôi đấy!"

"Đúng rồi, nếu như mẹ muốn ở đây, vậy ngày mai con phải đi đến mộ cha để nói một tiếng, nói là mẹ đã kiếm được một căn nhà ở cho nhà thằng con thứ hai, bây giờ lại tính toán đến chiếm nhà của Yên Yên, để cho Yên Yên nuôi mẹ lúc về già."

Lúc này bà Dung thật sự bị tức chết.

"Con, con đã sang tên nhà ở cho Dung Yên?"

"Đương nhiên, Dung Yên là con gái ruột của con, con không để lại nhà ở cho con bé thì cho ai?"

Bà Dung: ……

Bà ta hít sâu một hơi, "Không được."

Trong xương cốt, những cái tư tưởng cổ hủ của bà ta vẫn còn rất nặng.

Bà ta có thể để cho con trai dưỡng lão, cũng có thể để cho cháu trai dưỡng lão, nhưng mà bà ta vẫn rất ghét bỏ việc để cháu gái dưỡng lão……Đó là tuyệt đối không thể.

"Thật sự là không được?" Dung Văn Minh nhìn về phía bà ta, "Đúng rồi, ngày mai con muốn dẫn con gái tới mộ ông nội viếng, thuận tiện để cho con bé nói với ông nội mình……Con bé lấy thành tích đứng đầu toàn tỉnh để thi đậu đại học tốt nhất là Bắc Đại”

Tròng mắt bà Dung đột nhiên lại lớn thêm một vòng, "Đứng hạng nhất? Vậy chẳng phải là Trạng Nguyên sao? Con bé đó có thể thi tốt như vậy?"

"Chính là tốt như vậy, con bé ở nông thôn nhưng mà trường học ở trong huyện và trong thành phố đều tặng tiền thưởng! Mẹ, đứa cháu gái mà mẹ vẫn luôn ghét bỏ còn mạnh hơn mấy thằng cháu trai mẹ nâng trong lòng bàn tay nhiều."

Dung Văn Minh vẫn luôn biết mẹ mình ghét bỏ con gái của ông ấy, cho rằng con bé chỉ là một nha đầu.

Nhưng mà con gái thì làm sao? Đó là bảo bối của ông ấy, trong lòng ông ấy……thì còn quý giá hơn bất cứ ai.

Sắc mặt bà Dung khó coi đến cực điểm.

Dung Văn Minh nhìn sắc mặt của bà ta thì cũng không dám kích thích bà ta quá lớn.

Dù sao cũng là người lớn tuổi, lỡ như tức giận rồi có chuyện gì không hay xảy ra thì không được hay lắm.

Tuy rằng bây giờ ông ấy không có tình cảm mẹ con gì với bà ta, nhưng cũng không hy vọng bà ta cứ c.h.ế.t như thế……

“Cô là Từ Khả đúng không? Tự nhiên cản đường tôi làm gì?” Ánh mắt Dung Mạn Mạn bất thiện nhìn người trước mắt.

Từ Khả cũng không thèm để ý thái độ của cô ta, chỉ cười lạnh một tiếng: “Cô không tò mò chuyện của Dung Yên sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play