Cho nên bà ấy đặt đôi đũa xuống, chuẩn bị lấy tiền ra……

Nhưng mà, Dung Yên đi từ trong phòng ra nhanh hơn bà ấy một bước, lập tức lấy ra năm mươi đồng nhét vào tay cha Dung.

“Mẹ, mẹ đừng lấy tiền ra nữa, con đưa tiền cho cha, tiện thể lát nữa khi cha về thì mua thêm vài món ăn đem về nhà.”

“Số, số tiền này nhiều quá, cha lấy mười đồng là được rồi……” Dung Văn Minh muốn trả lại số tiền dư thừa.

“Cha cứ cầm đi! Mấy ngày nay chắc phải mua thêm nhiều đồ lắm, cha cứ cầm tiền là được rồi.” Dung Yên không cho phép cha mình từ chối, còn tiện thể lấy ra rất nhiều loại phiếu, “Mấy cái phiếu này cha cũng cầm đi, nếu như chỉ cầm theo tiền thì cha cũng không mua được đồ đâu.”

Dung Văn Minh thấy thái độ của con gái kiên quyết như vậy, cũng đành phải bỏ tiền và phiếu vào túi, “Vậy được, cha đi đây.”

Ông ấy dắt chiếc xe đạp kiểu cũ của mình ra ngoài.

Dung Yên xuống lầu tìm cái xô, cô xách cái xô lên phòng lau chùi……

Dung Văn Minh đạp xe đến chỗ chợ đồ cũ.

Ở gần chợ đồ cũ, Dung Toàn Côn vốn muốn về nhà, nhưng khi anh ta nhìn thấy bác cả đang đạp xe, trong mắt anh ta đầy vẻ khó tin.

Bác cả? Người này vẫn còn sống à?

Vừa nhìn thấy Dung Văn Minh sắp đi mất không còn bóng dáng, anh ta không hề do dự mà đuổi theo.

Sau khi anh ta tìm được người, liền nhìn thấy bác cả đang mua giường.

Suy nghĩ một lúc, anh ta vẫn bước đến, “Bác cả!”

Dung Văn Minh nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, liền nghiêng đầu nhìn thoáng qua, khi nhìn thấy người kia là cháu trai lớn của mình, sắc mặt ông ấy trở nên lạnh lùng.

“Sao cậu lại ở đây?”

Dung Toàn Côn đánh giá tinh thần, sắc mặt của bác cả…… Ông bác này, đâu có giống như người sắp c.h.ế.t chứ.

Đây là đi đâu chữa bệnh vậy? Thế mà lại dưỡng bệnh tốt như vậy?

Điều quan trọng nhất là bộ trang phục này, nhìn có vẻ là loại quần áo rất đắt tiền, còn nữa…… Ông ấy còn mang giày da? Cái này nếu như anh ta nhớ không lầm…… Lần trước ở cửa hàng Hoa kiều thì đôi giày da này hình như có giá năm mươi đồng! Đắt lắm đó.

Bác cả của anh ta đã già như vậy rồi, thế mà còn mang một đôi giày da trị giá năm mươi đồng, nghĩ đến đây, trong lòng anh ta vô cùng ghen tỵ.

Suy nghĩ thay đổi, nhưng anh ta không thể hiện điều đó trên khuôn mặt.

“Lúc nãy cháu làm việc ở gần đây, không ngờ lại nhìn thấy bác cả…… Bác cả, bác về khi nào vậy? Bà nội đã nhớ thương mọi người hơn nửa năm nay rồi đó, không biết khi nào bác cả mới sang thăm bà nội vậy?”

Đôi giày da của Dung Văn Minh được Dung Yên mua trong siêu thị không gian, ông ấy vốn dĩ không mang đôi giày này, chẳng qua hôm qua lúc ở trên tàu lửa, khi ông ấy bưng chậu đến nhà vệ sinh đổ nước thì có một cậu bé nghịch ngợm chạy đến đụng phải chậu nước, nước trong chậu đổ hết xuống giày, cho nên ông ấy mới đổi sang giày da, sau khi xuống tàu hỏa vẫn chưa kịp thay.

Ông ấy đâu có biết rằng bản thân mình mang giày da lại khiến cháu trai lớn ganh tị, nhưng mà cho dù ông ấy biết thì cũng sẽ không để trong lòng.

“Vừa trở về, rất bận, sau này có thời gian sẽ đến.”

Nói xong câu đó, sắc mặt ông ấy trở nên lạnh lùng, quay người lại, hoàn toàn không muốn nói thêm lời nào nữa.

Dung Toàn Côn nhìn thấy bác cả lạnh lùng như vậy, vẻ mặt của anh ta có chút xấu hổ.

Nhưng mà, bây giờ anh ta cũng không muốn rời đi như vậy, “Bác cả, sao bác lại mua giường vậy? Giường ở nhà hỏng rồi à?”

Dung Văn Minh hoàn toàn mất kiên nhẫn.

“Dung Toàn Côn, nếu tôi nhớ không lầm thì hai nhà chúng ta đã cắt đứt quan hệ, cho nên cậu cũng đừng gọi tôi là bác cả, cần làm gì thì mau đi làm đi.”

Ông ấy hoàn toàn thể hiện sự chán ghét của mình trên mặt.

Nghe những lời này, khuôn mặt Dung Toàn Côn tràn đầy tức giận, mặt càng đỏ hơn…… Đương nhiên là đỏ bừng lên vì tức giận, bởi vì lời này của bác cả khiến mọi người xung quanh đều nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ.

“…… Bác cả, chúng ta chính là người một nhà, sao có thể thật sự cắt đứt quan hệ được chứ? Chẳng lẽ bác còn giận bà nội sao? Bà nội đã già như vậy rồi, bác đừng so đo mà.”

Dung Văn Minh bị lời này của anh ta chọc giận đến nỗi bật cười: “Cậu đừng có nói linh tinh với tôi nữa, mấy người nhân lúc tôi bệnh nặng mà muốn tính kế đoạt lấy nhà của tôi…… Nhanh như vậy mà cậu đã quên rồi à? Mau cút đi cho tôi.”

Không cho Dung Toàn Côn chút mặt mũi nào.

Giọng nói của ông ấy không lớn, những người vốn đang chú ý chuyện ở chỗ này thì ánh mắt càng trở nên khác lạ.

Sắc mặt của Dung Toàn Côn đen rồi đỏ, đỏ rồi đen, anh ta không thể ở lại lâu hơn được nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play