Lúc này, Tần Chân đã chạy đến trước mặt bọn họ, anh ấy nhìn thoáng qua Tần Dã và Dung Yên trước.
Sau đó anh ấy nói với vợ chồng Dung Văn Minh rằng: “Chú Dung, thím Dung, lên xe của cháu đi! Cháu đưa mọi người về nhà.”
Mẹ Dung vẫn hỏi ra miệng: “Sao con biết hôm nay nhà chú thím về?”
Nụ cười của Tần Chân càng sâu, “Cháu có một người chiến hữu bên đó, cháu vốn muốn nhờ cậu ấy đi hỏi mọi người bao giờ thì đến đây, không ngờ lúc cậu ấy đến tìm mọi người thì phát hiện mọi người đã lên tàu hỏa rồi, cho nên cháu đã kiểm tra lịch tàu hỏa, biết được hôm nay mọi người sẽ đến nơi.”
“Đi thôi! Thím Dung, mọi người lên xe đi, cháu chở mọi người về trước nhé.”
Ban đầu, ý của ông nội cả là đưa mọi người về nhà ông ấy trước, nhưng cân nhắc đến chuyện cha mẹ vợ của Tần Dã sẽ không đồng ý, cho nên ông ấy từ bỏ ý định này, bảo Tần Chân chở bọn họ về nhà họ Dung trước.
Mẹ Dung không thể quyết định được, bà ấy nhìn Tần Dã.
Tần Dã lập tức nói: “Mẹ, vậy thì chúng ta lên xe đi.”
Mẹ Dung vừa nghe con rể đồng ý, liền mỉm cười nói với Tần Chân: “Ôi, được thôi, làm phiền cháu rồi.”
Nụ cười trên mặt Tần Chân càng thêm xán lạn: “Chúng ta đều là người một nhà, nói gì mà phiền phức với không phiền phức chứ.”
Cả nhà bọn họ đi về phía xe ô tô, lúc này mới phát hiện ra có tận hai chiếc.
“Cháu mượn bạn một chiếc xe, chú Dung và thím Dung, hai người ngồi chiếc xe này đi.”
Mẹ Dung:……
Ôi trời, điều kiện gì vậy chứ! Vậy mà lại mượn được tận hai chiếc xe ô tô.
Xem ra, gia thế nhà này không vừa đâu.
“Tiểu Dư, cháu ngồi chung với chú thím đi, Tiểu Mai ngồi chung với anh cả và chị dâu cả của cháu.”
Mẹ Dung phân chia như vậy, Tần Mai và Tần Dư đều đồng ý.
Tần Mai chỉ ước gì được ở bên cạnh chị dâu cả mọi lúc mọi nơi thôi.
Đây là thành phố lớn sao? Nhìn thôi cũng khiến người ta rất sợ hãi.
Cô bé sợ rằng lỡ như bản thân không cẩn thận thì sẽ đi lạc.
Sau khi cả nhà Tần Dã ngồi lên xe, xe chạy về phía địa chỉ mà Dung Văn Minh nói……
Nửa giờ sau, hai chiếc xe đậu trước cửa nhà họ Dung.
Chuyện này khiến những người hàng xóm của nhà họ Dung ngạc nhiên tới rơi cả cằm.
Bởi vì hôm nay là chủ nhật, trùng hợp lại là thời gian ăn trưa, cho nên rất nhiều người sống trong con hẻm này đều đang ở nhà!
Bọn họ trợn mắt há hốc mồm nhìn người nhà họ Dung lấy bao lớn, bao nhỏ từ trên hai chiếc xe ô tô xuống, bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
Tần Chân nhìn thấy bọn họ đã xách hết đồ đạc xuống xe, liền mỉm cười nói với vợ chồng Dung Văn Minh:
“Chú Dung, thím Dung, nếu về nhà rồi, vậy thì chúng cháu về trước đây”
Mẹ Dung vừa nghe bọn họ nói phải về, vội vàng nói rằng: “Gấp gì chứ? Lát nữa chúng ta cùng nhau……”
Bà ấy vốn định nói cùng ăn một bữa cơm ở nhà, nhưng cân nhắc đến chuyện bọn họ không ở đây nửa năm, chắc chắn sẽ có rất nhiều tro bụi, sao có thể nấu cơm được, vì thế liền sửa miệng:
“Chúng ta cùng nhau đến tiệm cơm quốc doanh ăn một bữa rồi hẵng về.”
Tần Chân Biết bọn họ về nhà còn có nhiều việc cần làm, sao có thể ở lại ăn cơm được chứ.
“Thím Dung, đợi lần sau đi, lần sau cả nhà chúng ta cùng ăn bữa cơm nhé.”
Mẹ Dung còn muốn lịch sự giữ lại, lúc này Tần Dã mở miệng: “Vậy được, cảm ơn!”
Khi Tần Chân nghe thấy hai chữ cảm ơn này, anh ấy thiếu chút nữa đã trợn trắng mắt: “Sau khi ổn định chỗ ở xong thì em dẫn em dâu và hai anh em Tần Dư về nhà đi, ông nội cả đang ngóng trông ngày đêm đó.”
Tần Dã gật đầu: “Được.”
Tần Chân được đáp án vừa lòng, cho nên tạm biệt mọi người, sau đó Tần Chân và bạn anh ấy cùng lái xe rời đi.
Hai chiếc xe vừa mới rời đi thì những người hàng xóm láng giềng cũ đã nhanh chóng vây quanh bọn họ.
“Lão Dung, đây là con rể của ông à?”
Dung Văn Minh cười gật đầu, “Đúng vậy, đây là con rể của tôi, Tần Dã, còn có Tiểu Dư, chắc là mọi người vẫn còn nhớ rõ thằng bé nhỉ, dù sao thì lần trước Tiểu Dư cũng từng đến đây rồi, ngoài ra đây là Tiểu Mai. Lần này, con gái và con rể của tôi đều thi đậu đại học Kinh Đại, cho nên mới về đây trước.”
Hàng xóm láng giềng: “……”
Bọn họ vô cùng ngạc nhiên.
Không phải là người nông dân chân đất sao? Sao mới chớp mắt đã trở thành sinh viên đại học, hơn nữa nhìn dung mạo và phong thái của cậu ấy đi…… Đâu có giống người nhà quê chân lấm tay bùn chứ?
Nhưng mà có người cảm thấy kinh ngạc vì Dung Văn Minh hơn, “Lão Dung, sức khỏe của ông thoạt nhìn rất tốt! Ông đi đâu chữa bệnh đó?”
Có một người nói như vậy, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Dung Văn Minh.
Lúc này, họ mới chú ý đến khuôn mặt của Dung Văn Minh…… Đâu còn dáng vẻ sắp c.h.ế.t nữa chứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT