Hốc mắt Thiết Trụ có chút đỏ, "......Được!"

"Được, gặp lại sau, chờ thêm ba ngày nữa, tôi sẽ đến nhà khám cho anh, đương nhiên, nếu như anh ở nhà thấy không khỏe thì để chị dâu vào thôn tìm tôi."

"Được, chúng tôi đi đây!" Sau khi Thiết Trụ gật đầu thì anh ấy liền bảo hai đứa em khiêng mình đi.

Hai anh em Thiết Ngưu và Thiết Lâm khiêng anh ấy đi ra tới xe đẩy ngoài cửa, sau đó cả nhà cùng nhau rời đi.

Khi Dung Yên nhìn thấy bọn họ rời đi, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tiếp đến cô thu dọn một chút đồ vật, tính toán lát nữa cũng sẽ đi về thôn.

Lúc Tần Dã vội vã trở về từ trạm máy móc nông nghiệp thì Dung Yên đang định khóa cửa rời đi, khi cô nhìn thấy Tần Dã trở về liền có chút ngoài ý muốn.

"Tại sao anh lại trở về?"

"Anh đưa em về."

"Em không cần anh đưa về, hơn nữa không phải anh đã để xe đạp lại cho em sao? Bản thân em có thể tự đạp về."

"Buổi chiều anh không có việc gì, vừa đúng lúc có thể trở về thôn."

Dung Yên thấy anh nói như vậy, cũng chỉ đành gật đầu, "Vậy được rồi."

Ngay lập tức trên mặt Tần Dã liền xuất hiện nụ cười.

Sau khi thấy vợ mình đã khóa kỹ cửa, liền ngồi lên xe đạp.

Dung Yên ngồi xuống yên sau.

Hai người trở về thôn, đã làm cho một số người cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì hai người……đặc biệt là Dung Yên đã vài ngày không trở về.

Cũng bởi vì bọn họ không trở về thôn nên mọi người mới biết được cha của Tần Dã còn mua nhà ở trấn trên cho ba anh em bọn họ.

Nhiều năm trôi qua rồi mà việc này vẫn không lộ ra một chút tiếng gió nào, thật đúng là đủ bí mật.

Thằng nhóc Tần Dã này cũng thật là……Lúc ba anh em bọn họ sinh hoạt khó khăn ở trong thôn, cũng không lộ ra việc bọn họ có nhà ở trên trấn.

Bây giờ bọn họ đã có cái nhìn mới về Tần Dã, cho nên khi thấy hai vợ chồng son trở về, đều chủ động chào hỏi.

Tần Dã đạp xe về tới nhà.

Mẹ Dung nhìn thấy hai vợ chồng về thì rất vui vẻ.

"Bây giờ các con đã trở về……Có phải là Thiết Trụ đã về nhà rồi đúng không? Vết thương của cậu ấy có thể di chuyển rồi sao?"

Dung Yên gật đầu, "Đúng vậy, có thể về nhà tự chăm sóc."

"Vậy là tốt rồi." Lúc trước mẹ Dung vẫn còn chút lo lắng, lỡ như chữa ra chuyện gì……Vậy thì phải làm sao?

Cũng may là kết quả bây giờ rất khả quan.

Sau đó bà ấy nhớ tới một việc, "Tiểu Tần, ở đây có một phong thư được gửi tới cho con, được gửi tới từ Kinh Thị, lúc đầu mẹ nghĩ nếu như hôm nay các con không trở về thì buổi chiều mẹ sẽ bảo ba con lên đưa thư cho các con, không nghĩ đến các con đã trở về, mẹ sẽ đi lấy cho con."

Dung Yên có chút tò mò, "Sẽ không phải là nhà họ Tần ở Kinh Thị viết cho anh chứ?"

"Chắc là vậy." Tần Dã cũng có suy nghĩ này, dù sao ở Kinh Thị, người có thể viết thư cho anh thì cũng chỉ có người nhà họ Tần.

Cũng không biết bọn họ viết thư tới làm gì.

Mẹ Dung lấy phong thư ra, bà ấy đưa phong thư đến trước mặt của Tần Dã. "Chính là cái này."

Tần Dã nhận lấy, anh trực tiếp mở ra……

Tất nhiên là mẹ Dung không có hứng thú với nội dung của phong thư.

Sau khi bà ấy đưa xong liền tránh ra.

Dung Yên thấy Tần Dã đang đọc thư, cô cũng muốn đi, nhưng mà Tần Dã đã gọi cô lại, "Vợ ơi, anh ấy muốn hỏi em còn thuốc bồi bổ thân thể không?"

Dung Yên nhướng mày, "Hình như lần trước gửi cho bọn họ chưa qua được bao lâu? Nhanh như vậy lại muốn tiếp?"

Tần Dã: "Anh ấy nói là người khác muốn, sẽ trả tiền, cái này thì tùy thuộc vào em, nếu như em không muốn thì thôi……"

Dung Yên tò mò, "Bọn họ trả bao nhiêu tiền?"

"Một lọ thuốc bồi bổ thân thể sẽ trả hai trăm, nếu như còn có, thì bọn họ muốn mười bình."

Lời của Tần Dã làm cho Dung Yên nhướng mày.

Mười bình thuốc bồi bổ thân thể……Vậy thì sẽ có được hai ngàn đồng tiền.

"Được."

Không có cách nào, trả quá nhiều, cô cũng chỉ có thể để bản thân vất vả một chút.

"Ngày mai anh đi lên trấn, sẽ gọi điện thoại cho bọn họ."

"Được, vậy anh nói với bọn họ là sẽ mất hai tháng."

Thứ này chỉ cần nguyên liệu đầy đủ, như vậy thì mấy ngày là cô có thể làm ra, nhưng mà bọn họ trả nhiều tiền như vậy, nếu như cô lấy ra một cách tùy tiện thì người ta sẽ cảm thấy không đáng giá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play