Bữa sáng, Tần Dã luộc cho vợ anh hai quả trứng gà, để bồi bổ sức khỏe cho cô.
Anh đập vỡ rồi lột vỏ trứng gà.
Sau đó anh đặt vào cái chén không khác ở trước mặt Dung Yên.
Khi anh muốn lột vỏ quả trứng thứ hai cho vào chén, Dung Yên ngăn cản anh.
“Em ăn một quả là đủ rồi, nếu không thì đầy bụng lắm. Anh ăn quả còn lại đi.”
Tần Dã nghe thấy những lời này thì trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào, rõ ràng là vợ anh đau lòng cho anh, cho nên để lại cho anh ăn.
“Ăn thêm một quả cũng không sao mà.”
“Không ăn đâu, ăn nữa thì em không ăn được bánh quẩy”
Tần Dã thấy cô nhất quyết không ăn, anh đành phải ăn quả trứng ngọt ngào này.
Dung Yên ăn chưa tới một nửa bữa sáng, phần còn lại đều vào bụng Tần Dã.
“Em đi xem Thiết Trụ thế nào rồi.” Dung Yên rửa sạch tay, sau đó đi ra ngoài.
Tần Dã thu dọn bát đĩa rồi rửa sạch, sau đó đi thẳng đến trạm máy móc nông nghiệp.
Bởi vì bây giờ trong nhà chỉ có một chiếc xe đạp, cho nên anh đi bộ, để xe đạp lại cho vợ, lát nữa cô ra ngoài có thể dùng.
Bên này, Dung Yên bắt mạch cho Thiết Trụ, sau đó đưa cho vợ Thiết Trụ một lọ thuốc, “Viên thuốc màu đỏ này khác với viên hôm qua tôi đưa cho chị, loại này uống sau khi ăn, mỗi lần hai viên, một ngày ba lần, uống hết bình thuốc này là được”
Vợ của Thiết Trụ lập tức nhận lấy và nói: “Được.”
“Đúng rồi, khi nào Thiết Trụ có thể ăn được vậy?” Ngày hôm qua không ăn, hôm nay nếu lại không ăn, có phải sẽ đói lả người hay không?
“Hôm nay chị nấu ít cháo loãng cho anh ấy, càng loãng càng tốt, loại có thể nhìn thấy nước trong là được, chờ thêm hai ngày nữa thì nấu đặc hơn một chút, chị yên tâm, thuốc mà tôi phối có tác dụng bồi bổ cơ thể rồi.”
Vợ Thiết Trụ vừa nghe thấy lời này thì cô ấy liền yên tâm.
“Được.”
Sau khi Dung Yên dặn dò xong liền đi ra ngoài.
Ngay lúc cô đi ra ngoài liền nhìn thấy đội trưởng Lục đến.
Cảnh sát Tiểu Lý cũng đi cùng với anh ấy.
Đội trưởng Lục: “Đồng chí Dung, không quấy rầy cô phải không?”
Dung Yên lắc đầu, “Không có, bây giờ vẫn còn khá sớm, bây giờ đến đồn cảnh sát nói, hay là nói ở đây?”
“Nói ở đây là được rồi.” Đội trưởng Lục cũng không muốn làm phiền cô đến đồn công an.
“Vậy chúng ta vào phòng khách nói chuyện.” Dung Yên nhấc chân bước vào phòng khách.
Đội trưởng Lục và tiểu Lý thấy vậy vội vàng theo vào.
Ba người ngồi quanh chiếc bàn vuông.
Tiểu Lý lập tức lấy giấy bút ra, sau đó đội trưởng Lục bắt đầu hỏi……
***
“Cậu muốn tìm ai?” Hiệu trưởng Đỗ có chút khó hiểu.
“Là như thế này, ngày hôm qua chúng tôi nhìn thấy một cậu bé, cao chừng này……” Liễu Sơn Tuyền dùng tay miêu tả một chút.
“Cậu ấy chạy rất nhanh, chủ nhiệm Thư của chúng tôi thấy cậu ấy là hạt giống tốt trong môn chạy nước rút, cho nên muốn tới trường học gặp cậu ấy.”
Sau khi hiệu trưởng Đỗ nghe thấy lời này, cuối cùng cũng nghe hiểu, cho nên ông ấy rất kích động, phải biết người này đến từ trường thể thao Bắc Kinh.
Nếu thật sự nhìn trúng cậu bé kia, vậy thì chính là tổ tiên hiển linh rồi.
Nhưng sau khi kích động, ông ấy mới bình tĩnh lại: “Chiều cao cậu nói có chút phổ biến, hơi khó tìm…… Các cậu có nhìn được đại khái khuôn mặt không? Hoặc nếu như tôi gọi toàn bộ học sinh ra ngoài, các cậu có thể nhận ra được cậu bé đó không?”
Liễu Sơn Tuyền có chút tiếc nuối lắc đầu: “Lúc ấy cậu bé kia chạy quá nhanh, chúng tôi cũng không nhìn rõ khuôn mặt của cậu ấy.”
Hiệu trưởng Đỗ vừa nghe lời này liền có chút khó xử, “Nếu không nhìn rõ khuôn mặt, vậy thì không dễ tìm lắm”
Lúc này, Chủ nhiệm Thư mở miệng, “Cậu bé đó cao từ 1,45 đến 1,5 mét, dựa trên chiều cao này sẽ sàng lọc nhanh hơn một chút. Có lẽ tôi sẽ nhận ra được cậu ấy trong số các em học sinh”
Số học sinh ở trường học này cũng không nhiều lắm, hơn nữa xét theo chiều cao, như vậy thì con số càng trở nên nhỏ hơn.
Ánh mắt hiệu trưởng Đỗ sáng lên, “Vậy được, tôi sẽ báo cho chủ nhiệm các lớp một tiếng, để bọn họ gọi những em học sinh trong khoảng chiều cao này đến đây.”
Nói xong liền làm ngay, hiệu trưởng Đỗ đã dùng bộ đàm để thông báo cho chủ nhiệm các lớp.
“Chúng ta ra ngoài xem thử đi.” Chủ nhiệm Thư đi ra ngoài.
Liễu Sơn Tuyền theo ông ấy ra ngoài, hai người đến sân thể dục.
Đúng lúc này, chủ nhiệm Thư nhìn thấy có một em học sinh đang chạy vội ở đằng trước, kiểu tóc kia, bóng lưng kia, còn có tốc độ kia nữa, còn không phải là em học sinh ngày hôm qua sao?
Ông ấy kích động đến mức lập tức hét lên: “Học sinh ở phía trước, xin đợi một lát.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT