Tần Dã nhìn sang vợ mình: “Vợ ơi chắc em mệt lắm, nếu em gái không đi ngủ thì em đi nghỉ ngơi đi?”
Dung Yên lắc đầu: “Không cần, em đã ngủ ở trên xe lửa rồi, hiện tại tinh thần vẫn rất tốt, giờ mà ngủ nữa thì tối sẽ không ngủ được.”
Tần Dã nghe thấy cô nói như vậy liền không nhiều lời nữa.
Nhưng mà anh đã tính toán xong việc bố trí các phòng khác như thế nào rồi, như vậy lần sau dưới tình huống đột phát thì những người khác ở trong nhà cũng có thể nghỉ ngơi tại đây.
Lúc Tần Dư tan học liền bị cô giáo gọi lại: “Tần Dư, em đợi một chút, thân thể em gái em không tốt, em mang thứ này cho em gái nhé, ở đây có một cân đường đỏ…..Cho em ấy bồi bổ thân thể.”
Tần Dư nghe được lời này liền sợ ngây người một lúc, cô giáo tự nhiên lại cho em gái cậu đường đỏ? Tại sao chứ? Cô giáo cũng không phải người tốt bụng đến thế.
Nhưng mà, đồ này cậu cũng không dám nhận, nếu nhận rồi thì chắc cậu sẽ bị anh trai đánh gãy chân mất.
Vì thế vội vàng nói: “Cô ơi, cái này em không nhận được, anh trai em không cho em nhận đồ của người lạ. Hơn nữa em gái em nghỉ ngơi hai ngày sẽ khỏe thôi, bệnh của em ấy không nặng.”
Nói xong câu đó cậu liền chạy vụt đi nhanh như chớp.
Lúc sáng đi học cậu không hề nói ra chuyện em gái bị bọn buôn người bắt cóc đi mà cậu chỉ nói với giáo viên là thân thể em gái không khỏe, xin cho em gái nghỉ hai ngày.
Đúng vậy, Tần Dư tự mình chủ trương đi tìm giáo viên xin nghỉ học hai ngày giúp em gái.
Nếu sớm biết rằng cô giáo lại muốn cho em gái cậu đường đỏ để bồi bổ thì cậu đã không nói em gái bị bệnh rồi.
Chủ nhiệm lớp nhìn thấy thằng nhóc chạy nhanh như vậy, nháy mắt đã không thấy đâu, không khỏi lắc đầu bật cười.
Thực ra cô không thiếu chút đường đỏ này, nhưng mà người khác thì chắc là sẽ thiếu, mà cô lại rất thích học sinh tên Tần Mai này, an tĩnh ngoan ngoãn lại chăm chỉ.
Có giáo viên nào mà không thích chứ?
Vậy nên lần này nghe thấy cô bé bị bệnh muốn xin nghỉ hai ngày, cô lập tức nghĩ đến nhà mình còn hai bao đường đỏ, có thể cho Tần Mai một bao để bồi bổ thân thể cũng không sao.
Không ngờ anh trai cô bé lại từ chối thẳng thừng như vậy, đã thế còn chuồn đi rất nhanh.
Thôi, chờ Tần Mai đi học lại thì cô cho sau cũng được.
Bên này Tần Dư chỉ hận sao mình không mọc thêm một đôi chân nữa.
Bọn họ đều nói chị dâu với em gái hôm nay sẽ trở về, lúc này…..Có phải hai người đã ở nhà rồi không?
Nghĩ đến đây cậu lại chạy đi nhanh hơn, cặp chân nho nhỏ thậm chí chạy ra tàn ảnh.
Cậu cũng không biết có hai người vừa vặn nhìn thấy cậu, cũng đồng thời đang thảo luận về cậu.
“Cậu bé kia là ai nhỉ? Chạy nhanh như vậy. Là một hạt giống tốt để đào tạo chạy nước rút đấy!”
Người đàn ông tên là Thư Kiến Quốc, anh ta đến từ trường thể thao Kinh thị, bây giờ xuất hiện ở đây hoàn toàn là vì quê anh ta ở chỗ này, trong nhà có người mất nên anh ta xin nghỉ quay về chịu tang.
“Chủ nhiệm Thư, nếu anh cảm thấy có hứng thú với cậu ấy thì chúng ta đi hỏi thăm xem, nhìn cái cặp kia thì chắc là học sinh.”
Vừa vặn trên trấn chỉ có đúng một trường học, tiểu học với trung học được xây liền với nhau.
Nhìn chiều cao của cậu nhóc đó, có lẽ là học sinh trung học.
“Được, vậy ngày mai đi trường học tìm xem.” Vốn dĩ anh ta tính ngày mai quay về Kinh thị, nhưng bây giờ vô tình nhìn thấy được hạt giống tốt, lòng cầu tài lập tức nổi lên.
Sau khi tìm được rồi thì kiểm tra thằng bé một chút, nếu thật sự là hạt giống tốt thì anh ta muốn đưa người đi luôn.
Đương nhiên việc này còn phải thương lượng với người lớn trong nhà của cậu nữa.
Tần Dư cũng không biết có người nhìn trúng đôi chân chạy nhanh của mình, lúc này cậu thở hổn hển về đến nhà, lúc nhìn thấy chị dâu với em gái đứng ở trong viện…..Cậu mừng rỡ như điên.
“Chị dâu, em gái!!!!”
Hai tiếng kêu cực kỳ cao vút.
Khóe miệng Dung Yên co giật.
Thằng nhóc này kêu lớn tiếng như vậy là tính làm gì? Thiếu chút nữa hét thủng màng nhĩ của cô rồi.
Chỉ là giây tiếp theo, Dung Yên liền nhìn thấy Tần Dư khóc lóc rối tinh rối mù.
“Chị dâu, chị thật là tốt, tìm được em gái trở về rồi, nếu không, cho dù em phải đi ăn xin thì cũng phải đi tìm em gái…..”
Ngày hôm qua cậu đã vô cùng sợ hãi…..Không một ai có thể hiểu được nỗi sợ hãi ấy của cậu cả.
Cậu đánh mất em gái ruột của chính mình, hơn nữa còn có khả năng cả đời này cũng không thể gặp lại em gái…….Sự giày vò khiến cho cậu hận không thể c.h.ế.t đi.
Cho dù cậu là kẻ không biết gì thì chẳng lẽ còn không thể nghe hiểu mấy lời bọn buôn người nói sao, ai rơi vào tay đám bắt cóc đều sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Cho nên đêm qua lúc cậu chưa nhận được tin tức, thậm chí Tần Dư còn tính sẽ lẻn ra ngoài tìm người, nếu như chưa tìm thấy em gái thì cậu tuyệt đối sẽ không quay về nhà.
Không ngờ đến nửa đêm, lúc anh cả quay về đã mang lại một tin tức tốt…..Chị dâu đã tìm được em gái rồi.
Tần Mai nhìn anh hai khóc thành cái dạng này, cô bé ngạc nhiên đến há hốc mồm, bởi vì cô bé chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của Tần Dư.
Trong lúc nhất thời trở nên lúng túng: “Anh, anh hai, em không sao…..Anh đừng khóc.”
Cô bé còn chưa nói dứt lời, mấy tiếng này đã khiến Tần Dư khóc càng to hơn.