Dung Yên chịu đựng sự đau nhức truyền tới từ cánh tay, cô cắn răng một cái, hai chân xoay chuyển, không chỉ đá ngã người đàn ông kia mà bản thân cô cũng trèo lên xe……

Trên chiếc xe kéo này trừ bỏ người hôn mê thì có ba người lớn.

Chỉ có hai người là có sức chiến đấu, nhưng mà sức chiến đấu của bọn họ cũng không so được với Dung Yên.

Trong thùng xe chỉ có một chút ánh sáng nhạt, Dung Yên cũng không biết nơi này có bao nhiêu người, vì không làm tổn thương tới người vô tội nên cô đánh nhanh thắng nhanh, chỉ hai lần qua lại đã trực tiếp đánh ngã hai người đàn ông xông về phía cô.

Vì phòng ngừa phiền toái nên Dung Yên còn đập hai cái vào sau gáy của hai người đàn ông, làm cho bọn họ trực tiếp ngất xỉu.

“Cô muốn làm gì?” Giọng nói ngoài mạnh trong yếu, chị dâu Tiền căn bản không ngờ cô gái nhìn có vẻ mỏng manh trước mắt lại tài giỏi như thế, có thể đánh gục hai đồng bọn của bà ta.

Dung Yên lập tức túm lấy cổ áo của người phụ nữ, sau đó liên tiếp tát cho bà ta mấy cái bạt tai.

Mấy cái tát này đánh cho chị dâu Tiền tới đầu óc choáng váng, đánh bay cả hai cái răng.

Dung Yên phát tiết một chút lửa giận trong lòng, cô cũng không lãng phí thời gian, cũng đập ra sau gáy người phụ nữ này một cái.

Người phụ nữ kia liền lập tức mềm mại ngã xuống.

Dung Yên mặc kệ bà ta.

Cô lấy đèn pin ra, vừa chiếu xuống liền nhìn thấy Tần Mai ngã trên mặt đất, còn có một cô gái trẻ tuổi khác.

Nhưng mà ở góc phía bên trái …… Còn có 5 người hôn mê nữa.

Hiển nhiên, những người này đều là bị bọn buôn người táng tận thiên lương kia bắt tới đây.

Không được, chiếc xe này vẫn đang chạy, trong lúc nhất thời cô không cứu được nhiều người như thế, hơn nữa, chờ máy kéo chạy tới một nơi không biết tên thì lại càng thêm bất lợi đối với cô.

Bởi vì chắc chắn những người này còn có đồng lõa.

Việc khẩn cấp trước mắt là cô cần phải khiến cho chiếc xe này dừng lại.

Lại lấy ra một con d.a.o găm từ trong không gian, cô đ.â.m vài nhát vào miếng vải đen, sau đó dùng sức kéo một cái liền kéo miếng vải đen ra.

Không có miếng vải đen che đậy, gió lạnh vừa thổi vào liền khiến cho người đang hôn mê có chút tỉnh táo.

Dung Yên không hề giải thích với người tỉnh lại, cô trực tiếp nhảy tới vị trí tay lái, một tay đánh xuống làm người lái xe lập tức hôn mê bất tỉnh.

Dung Yên mạnh mẽ kéo một cái liền kéo người xuống máy kéo, đến nỗi có ngã c.h.ế.t hay không thì không nằm trong phạm vi suy xét của Dung Yên.

Vì phòng ngừa máy kéo không gây ra tai nạn nên cô trực tiếp chui vào vị trí điều khiển rồi dừng xe lại.

Mà Tống Phong chạy theo phía sau cũng chạy tới nơi.

Anh ta gọi to tên của bạn gái “Hồ Lê, Hồ Lê……”

Dung Yên nhảy xuống khỏi vị trí điều khiển, đầu tiên cô đi xem người đàn ông mới vừa bị cô kéo xuống xe đang không ngừng kêu rên kia, hiển nhiên là vừa rồi ông ta đã ngã gãy chân.

Dung Yên nhìn thấy ông ta không chạy thoát được thì mới nhảy lên xe kéo một lần nữa.

Bắt mạch cho Tần Mai …… Thấy cô bé trừ bỏ trúng thuốc mê thì không có vấn đề gì cả mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Quay đầu nhìn về phía kia hai người vừa mới tỉnh lại đang co rúm lại ở cùng một chỗ kia: “Các cô đi đâu? Có thể quay lại nhà ga, ở đó có nhân viên công tác.”

Một người có lá gan lớn hơn một chút hỏi “Đồng chí, vừa rồi là cô cứu chúng tôi sao?”

Dung Yên gật đầu, “Đúng vậy, ba người này, còn có người ở phía sau kia, đều là bọn buôn người.”

Hai cô gái kia có chút nghĩ mà sợ khóc lên.

Mà Tống Phong cũng đã leo lên xe, anh ta tìm được Hồ Lê đang hôn mê, “Hồ Lê, Hồ Lê……”

Cũng may người đánh hôn mê Hồ Lê ra tay không nặng lắm nên chỉ trong một lát mà cô ấy đã tỉnh lại, sau khi nhìn thấy bạn trai của mình liền bật khóc……

“Thật là đáng sợ, ta thiếu chút nữa em đã bị bọn buôn người bắt đi rồi……” Hồ Lê khóc lóc cũng khiến cho hai cô gái tỉnh lại phía trước khóc lóc theo.

Dung Yên đau đầu nói: “Đừng khóc, hiện tại vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, vẫn chưa biết đồng bọn của đám người này ở đâu, vậy nên đây chưa phải lúc để khóc”.

Lời này của cô thành công làm các cô gái ngừng khóc.

Bọn họ run bần bật hỏi: “Nên, nên làm thế nào?”

“Đầu tiên là phải trói ba người này lại đã, còn có người trên mặt đất kia nữa, anh……” Dung Yên chỉ vào Tống Phong, “Anh mang người lên trên xe trói, hiện tại chúng ta trở lại ga tàu hỏa, ở chỗ đó an toàn hơn một chút”

“A, được!” Người trẻ tuổi còn có một cái đặc điểm, đó chính là đặc biệt có nhiệt huyết. Anh ta nhanh chóng nhảy xuống xe, nhưng lúc này mới nhớ tới “Không có dây thừng……”

Lúc này một cô gái nhỏ giọng nói một câu, “Đây, ở đây có dây thừng, đang trói……”

Ý của cô ấy là dây dừng đang trói một cô gái vẫn chưa tỉnh lại.

Dung Yên lập tức nói: “Mau cởi bỏ dây thừng cho cô ấy rồi vứt xuống cho anh ta”

Sau khi trói xong người đàn ông kia lên xe, Dung Yên liền lái xe kéo trở lại nhà ga.

Vốn dĩ máy kéo liền không đi quá xa.

Cho nên lái trở về cũng không mất quá nhiều thời gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play