Thiết Lâm nhìn thấy anh Tần đạp xe đi rồi, cậu ấy bỗng nghĩ tới bản thân ở lại chỗ này một mình hình như không tiện lắm.

Lúc này, đầu óc cậu ấy xoay chuyển rất nhanh, “Chị dâu, chị ở chỗ này một mình có được không? Nếu không có việc gì…… thì tôi về nhà một chuyến.”

Dung Yên nhìn thấy khuôn mặt cậu ấy đỏ lên mất tự nhiên, nghĩ chắc có lẽ cậu ấy ở chung một chỗ với cô nên thấy không được tự nhiên.

Cô lập tức nói: “Không sao, cậu đi đi, cũng không cần vội trở về, chỗ này có tôi là được rồi.”

Thiết Lâm nghe thấy câu này thì vội vàng chạy ra ngoài……

Nửa giờ sau, Tần Dã đạp xe đạp trở về.

Anh mua một chút đồ ăn trở về.

“Vợ, ăn cơm.”

Vốn dĩ Dung Yên cũng không đói lắm, nhưng nhìn thấy đồ ăn Tần Dã bày ra thì lại bị mùi thơm của cơm hấp dẫn.

Vì thế cô ngồi ở trước bàn cơm.

Tần Dã vội vàng lấy cơm cho cô.

“Lấy ít một chút, em ăn một chút là đủ rồi, anh lấy nhiều quá.”

“Không sao, ăn không hết thì để anh ăn, anh không chê.”

Chuyện thân mật hơn nữa hai người cũng đã làm, sao anh lại quan tâm đến việc ăn cơm thừa của vợ chứ?

Dung Yên:……

Tuy nhiên, cô cũng không bận tâm chuyện này, cô chỉ ăn non nửa chén là ngừng.

Tần Dã có chút đau lòng, “Sao lại ăn có một chút như vậy? Ăn thêm một chút đi.”

Dung Yên lắc đầu, “Không được, em no rồi, lúc trước em ăn gần đủ rồi.” Cô đang nói đến ở trong không gian.

Sau khi Tần Dã thấy đúng là cô không ăn nổi nữa, liền lấy nửa chén cơm thừa của cô trút hết vào trong chén của anh.

Dung Yên nhìn anh ăn cơm…… Không thể không nói ở đâu cũng cần phải xem mặt, ví dụ như vị trước mặt này, mặc dù tốc độ ăn cơm cực nhanh, nhưng thoạt nhìn vẫn rất thuận mắt.

Cái này nếu đổi lại là một người đàn ông xấu thử xem…… Chắc chắn sẽ khiến cô cảm thấy cay mắt.

“Đúng rồi, tối nay chúng ta ở lại đây một đêm, anh đến chỗ trường học sớm một chút nói với Tần Dư một tiếng, nói tối nay chúng ta không quay về, nếu không thì ba mẹ em sẽ lo lắng.”

“Ừm, đợi gần tới giờ tan học thì anh sẽ đi nói, đúng rồi, buổi tối em muốn ăn gì? Hay là nấu cơm ở đây nhé? Buổi chiều anh không có việc gì sẽ dọn dẹp lại nhà bếp.”

Dung Yên nhướng mày nhìn anh, “Anh làm à?”

Tần Dã gật đầu, “Ừm, để anh nấu cơm.”

“Vậy cũng được.” Dung Yên suy nghĩ, “Làm đơn giản là được. Cần món gì thì đợi lát nữa em lấy ra cho anh.”

Lần trước cô mua trong không gian còn thừa, những cái khác, cũng có thể mua trong siêu thị không gian.

“Được.” Tần Dã thu dọn chén đũa, sau đó mang đi rửa.

Mấy cái chén đũa đó đều lấy ở chỗ tiệm cơm quốc doanh, chút nữa lúc đến trường sẽ thuận tiện mang trả lại.

Chỗ đội trưởng Lục cũng đã hỏi chuyện nhà họ Thiết xong.

Đi được nửa đường, Tiểu Lý không nhịn được hỏi: “Đội trưởng Lục, Thiết Trụ đó thật sự có thể sống sao?”

Đội trưởng Lục: “Tôi cũng không phải bác sĩ, sao tôi biết được? Hơn nữa, không phải nói đợi tới ngày mai sao? Vậy cậu gấp cái gì.”

Tiểu Lý:……

“Đội trưởng Lục, nếu vị đồng chí Dung đó thật sự tài giỏi như vậy, vậy thì sao cô ấy không đến trạm y tế làm việc? Với năng lực này của cô ấy là có thể ở lại bệnh viện trong thành phố lớn đúng không?”

Đội trưởng Lục: “Cậu tò mò như vậy, hay là ngày mai cậu tự mình đi hỏi cô ấy?”

Liên tiếp hai câu đều bị chặn lại, cậu ấy dứt khoát ngậm chặt miệng.

Tuy nhiên, sau khi đạp xe được một đoạn đường, cậu ấy phát hiện hướng đi của đội trưởng Lục không đúng, “Đội trưởng Lục, đồn công an của chúng ta ở bên này, anh đi sang bên đó làm gì?”

Đội trưởng Lục có chút nghi ngờ vì sao lúc trước anh ấy lại cảm thấy thằng nhóc này thông minh chứ?

Nghe thấy thằng nhóc đó còn la hét, anh ấy tức giận đáp, “Đi đến trạm y tế một chuyến.”

Tiểu Lý vừa nghe thấy đến trạm y tế, cậu ấy lập tức hiểu ý của đội trưởng Lục, đây là muốn đi hỏi lại vị bác sĩ đó…… Ngay lúc đó có phải tình hình của Thiết Trụ thật sự đến mức không thể cứu được mà phải đưa về nhà chờ c.h.ế.t hay không?

Vì thế không hề nói nhiều, cậu ấy trực tiếp đạp xe đạp đuổi theo.

Hai người đi tới trạm y tế.

Bên đây bác sĩ cũng không bận rộn lắm.

Bởi vì trong tình huống bình thường, người dân cũng sẽ không tùy tiện đến bệnh viện.

Một chút bệnh vặt đau nhẹ thì bọn họ sẽ chịu đựng hoặc uống một chút thảo dược địa phương là được.

Phải là khi thật sự không còn cách nào khác thì bọn họ mới tới bệnh viện.

Vì thế, hằng ngày ở trạm y tế khá nhàn rỗi.

Khi bác sĩ Triệu nhìn thấy hai công an lại đến tìm ông ấy, ông ấy có chút ngạc nhiên, hai người này sao lại tới tìm ông ấy? Chẳng lẽ tới hỏi về chuyện của cái cậu Thiết Trụ đã bị kéo đi đó?

Còn không đợi ông ấy hỏi, đã nghe thấy đội trưởng Lục mở miệng, “Thật ngại quá, bác sĩ Triệu, tôi còn có một số vấn đề muốn hỏi ông.”

“Là Thiết Trụ sao? Cậu ấy đã c.h.ế.t rồi à?” Chẳng trách ông ấy nghĩ vậy, bởi vì lúc Thiết Trụ rời khỏi thì đã được kết luận là không còn chống đỡ được bao lâu.

Lúc này đã vài tiếng đồng hồ trôi qua, chắc hẳn là đã mất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play