Dung Yên hạ rèm trong căn phòng này xuống, may là trước đây căn phòng này dùng để gửi lương thực, cô lấy một tấm vải đen để Tần Dã che chắn cửa sổ lớn lại.
Vì thế lúc này lôi kéo, bên ngoài cũng không thể nhìn thấy chút gì bên trong.
Hơn nữa, trên cửa còn căng một mảnh vải, vì để ngăn cản người bên ngoài nhìn vào bên trong.
Nói cách khác chỉ cần kéo tấm vải lên thì người bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong có gì.
Dung Yên chốt cửa lại rồi kéo hết tất cả rèm vải vào.
Sau đó đi tới trước mặt người đang hôn mê, cô lấy kim bạc châm vào sau tai…… Sau đó mang người đưa vào trong không gian.
Người nhà họ Thiết chờ ở bên ngoài trong lòng vừa thấp thỏm lo âu lại vừa mong đợi.
Cuối cùng Thiết Ngưu đi tới trước mặt Tần Dã, “Anh Tần, chị dâu thật sự có nắm chắc một phần mười à?”
Một mình Tần Dã chặn ở cửa, sắc mặt thản nhiên, “Không thử thì chỉ có một kết quả.”
Thiết Ngưu suy sụp…… Nói cũng đúng.
Không thử, vậy thì thật sự là không có khả năng qua khỏi đêm nay, đây là lời bác sĩ đã nói.
Tần Dã nhìn về phía mẹ chồng nàng dâu vẫn đang khóc, “Bác gái, chị dâu, hai người đừng khóc, âm thanh quá lớn sẽ ảnh hưởng đến người bên trong.”
Thiết Ngưu lập tức nói: “Mẹ, chị dâu, hai người đừng khóc nữa, không chừng chút nữa có thể trị hết cho anh cả!”
Vợ Thiết Trụ và mẹ Thiết vừa nghe thấy lời này, cho dù họ đau buồn đến mấy cũng không dám khóc thành tiếng, chỉ là âm thầm rơi nước mắt.
Thật ra là Tần Dã sợ tiếng khóc của họ quá lớn, sẽ thu hút người khác tới.
Từng giây từng phút trôi qua.
Bên chỗ Dung Yên hai giờ đương nhiên là không đủ, một cuộc đại phẫu chỉ kéo dài hai giờ, sao đủ được chứ?
Hơn nữa, cô đang trong tình trạng không có trợ lý giúp, có thể thấy được khó khăn như thế nào.
Đúng lúc vào thời khắc cuối cùng, cô chuẩn bị rời khỏi không gian, nhưng cô lại phát hiện không gian không hề nhắc nhở.
Vốn dĩ còn năm phút cuối cùng thì sẽ có nhắc nhở là đã đến giờ.
Điều này có nghĩa là đến lúc phải ra ngoài.
Nhưng lần này lại không có.
Điều này khiến cho cô có chút kinh ngạc.
Thay vì suy đoán nhiều, cô lại tiếp tục……
Lại trôi qua khoảng hai giờ.
Trong lòng người bên ngoài đã vô cùng lo lắng.
Tại sao lại lâu như vậy?
Đang lúc Thiết Ngưu nhịn không được định mở miệng hỏi, cửa đột nhiên được mở ra.
Lộ ra một khuôn mặt tái nhợt.
Tần Dã nghe thấy tiếng động, lập tức quay người lại, “Vợ, em sao rồi?”
Nhìn khuôn mặt tái nhợt đó, anh vô cùng đau lòng, vội vàng bước tới đỡ lấy người.
Dung Yên lắc đầu, “Em không sao.” Ca phẫu thuật quá lớn, đương nhiên cô rất mệt, có thể cố gắng đến khi kết thúc là ý chí của cô đã rất mạnh mẽ rồi.
Cũng may sau khi kết thúc cô đã uống một viên thuốc bổ khí, lúc này đã khá hơn nhiều.
Còn người nhà họ Thiết khi nhìn thấy cánh cửa đóng chặt cuối cùng cũng mở ra, họ vội vàng bước tới.
“Vợ Tần Dã, Thiết Trụ nhà tôi thế nào?”
“Chị dâu, chồng tôi sao rồi?”
“Chị dâu, anh cả tôi thế nào……”
Dung Yên nhìn dáng vẻ lo lắng đó của người nhà họ Thiết.
“Yên tâm, ca phẫu thuật thành công, nhưng, đêm nay phải vượt qua giai đoạn theo dõi, hiện giờ anh ấy không thể di chuyển, tạm thời ở lại đây, bởi vì mới vừa làm cuộc phẫu thuật quan trọng, mọi người cũng không thể vào gặp anh ấy, có thể để lại một người chờ ở đây, những người khác có thể đi về trước, dù sao mọi người ở đây cũng vô ích.”
Người nhà họ Thiết nghe thấy cuộc phẫu thuật thành công, đám người kinh ngạc trợn mắt.
Còn những lời còn lại, một chữ họ cũng không nghe vào.
“Thật sự còn sống sao?” Vẻ mặt mẹ Thiết cực kỳ khó tin.
“Nếu đêm nay không bị sốt hoặc không có bất cứ biến chứng nào khác, thì chỉ cần qua giai đoạn nguy hiểm này, ngày mai là có thể tỉnh lại, tiếp theo phải nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt.”
Dung Yên nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, “Tình trạng phổi của người bệnh có chút nghiêm trọng, cũng may chữa trị kịp thời, mặt khác hai chiếc xương sườn gãy, cũng đã được cố định đúng vị trí. Những điều cần chú ý khác đợi ngày mai tôi sẽ nói với mọi người……”
Hiện giờ cô hơi mệt, chỉ muốn ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Lúc này Tần Dã mở miệng, “Bác gái, mọi người để lại một người đợi ở đây, những người khác nghe lời vợ tôi mà về trước đi, hiện giờ vợ tôi rất mệt, tôi phải đỡ vợ đi nghỉ ngơi trước đã.”
Lúc này người nhà họ Thiết mới chú ý tới sắc mặt vô cùng tái nhợt của Dung Yên…… Người ta chính là ân nhân cứu mạng của nhà họ.
Vợ Thiết Trụ lập tức quỳ xuống, cô ấy không ngừng dập đầu với Dung Yên, “Cảm ơn, cảm ơn……”
Nếu người đàn ông của cô ấy không còn thì nửa đời sau làm sao cô ấy sống nổi?
Thật sự là vì Dung Yên quá mệt mỏi, phản ứng hơi chậm một chút, vì thế không kịp đỡ lấy người.