Dung Yên trả lời trước Tần Dã:
“Tối hôm qua anh ấy đem heo rừng đến thị trấn và đã tìm được người để bán lại. Hai con heo rừng nặng tổng cộng 550 cân. Anh ấy bán heo sống, giá ở chợ đen là 6 hào, tổng cộng là 330 đồng, khi về nhà anh ấy đã đưa tiền cho con rồi.”
Dung Yên nói dối mà không thay đổi sắc mặt, còn nói số tiền cụ thể nữa.
Tần Dã:...?
Mẹ Dung nghe thấy bán được nhiều tiền như vậy thì bà ấy vô cùng ngạc nhiên, sau đó thì vô cùng vui mừng.
“Tiểu Tần, con, con thật tuyệt vời. Chỉ trong một đêm mà con đã kiếm được hơn một năm tiền lương của người khác. Trời ạ, số tiền này quá nhiều rồi.”
Tần Dã có chút ngượng ngùng: “Vừa khéo gặp được một ổ heo rừng.”
Trên thực tế, anh biết rằng người có công lớn nhất trong việc này chính là vợ anh, nếu không phải cô giúp anh phá vận rủi... đừng nói là hai con heo rừng, sợ là ngay cả một con thỏ anh cũng không bắt được.
Anh có tay nghề cũng không bắt được con gì.
“Mẹ, mẹ còn chê nhiều tiền nữa à, chuyện này thật sự rất độc đáo.” Dung Yên cười nói.
Mẹ Dung vỗ nhẹ con gái, trừng mắt nhìn cô: “Ý mẹ là nguy hiểm quá, sao lại gặp tận hai con chứ.” Ai chê nhiều tiền, nhiều thịt chứ?
Bà ấy chỉ lo lắng cho con rể thôi.
Chỉ cần tưởng tượng gặp hai con heo đen... Còn là buổi tối không có ánh đèn, cũng có thể khiến bà ấy rùng mình rồi.
“Không nguy hiểm, ban đêm chính là lúc chúng ngủ say, hơn nữa tối qua con may mắn tìm được ổ của chúng, cho nên thuận tiện hơn, con có thể g.i.ế.c chúng nhanh chóng.”
Lời giải thích của Tần Dã vẫn khiến mẹ Dung cảm thấy rất không yên tâm: “Tiểu Tần, tuy kiếm tiền rất quan trọng, nhưng sức khỏe của con lại càng quan trọng hơn. Sau này nếu gặp phải hai con cùng lúc, thì tốt nhất con nên nhanh chóng rời đi, tránh xa một chút thì tốt hơn.”
Tiền bạc dù quan trọng đến đâu cũng không quan trọng bằng mạng sống!
Lợn rừng không phải là loài vật dễ đối phó, nếu như chúng nó bị chọc giận, vậy thì sẽ g.i.ế.c người đó.
“...Vâng.” Tần Dã chỉ có thể nói như vậy, nhưng nếu anh thật sự không làm nữa, vậy thì cũng không được.
Gánh nặng kiếm tiền nuôi gia đình không thể đổ lên vai vợ anh được.
Dung Yên nhìn hai người bọn họ một cái, sau đó nói rằng: “Được rồi, mẹ, đây là một chuyện vui lớn, anh ấy tự biết chừng mực, mẹ đừng lo lắng nữa, mẹ đã nấu bữa sáng xong chưa? Con rể của mẹ nhất định đã đói rồi đó.”
Mẹ Dung vừa nghe con rể đói, bà ấy cũng không hỏi này hỏi kia nữa.
“Đã nấu xong rồi, hai đứa đi rửa mặt xong thì có thể ăn, để mẹ đi bưng đồ ăn lên.”
Tần Dã muốn đi bưng, nhưng chợt nhớ ra mình còn chưa rửa tay, cho nên đành thôi.
Mẹ Dung đã đi vào bếp rồi.
Dung Yên chậm rãi đi theo, cô giúp bà ấy cầm bát đũa.
Mẹ Dung nhìn con gái, không nhịn được nói: “Yên Yên, sau này con phải đối xử tốt hơn với Tiểu Tần, quan tâm thằng bé nhiều hơn.”
Dung Yên gật đầu: “Ừm, con rất quan tâm anh ấy mà, còn không phải sao, con chú ý đến chuyện sáng nay anh ấy đói bụng.”
Mẹ Dung:……
Lời này, sao bà ấy nghe mà cảm thấy có gì đó lạ lạ?
Tần Dã và Dung Yên muốn đến chợ đen sớm chút, cho nên không đợi những người khác, bọn họ ăn sáng trước rồi rời khỏi nhà.
Sau khi hai vợ chồng đi được một lúc, người phải đi học và người không có việc gì làm cũng đều ngủ dậy rồi.
Cả gia đình ngồi cùng nhau.
Khi mẹ Dung nhìn thấy hai anh em Tần Dư, bà ấy không nói chuyện heo rừng.
Mãi đến khi bọn họ rời đi, bà ấy mới kể cho chồng nghe về hai con heo rừng.
Dung Văn Minh không thể không giơ ngón tay cái lên: “Thằng bé đúng là bị chậm trễ rồi, nếu không thì đã là một quân nhân tốt rồi.”
Nếu sớm hơn vài năm, tuổi nhỏ hơn một chút thì nhất định phải tham gia quân ngũ.
Còn bây giờ, độ tuổi này thực sự không phù hợp.
Mẹ Dung không nhịn được mà trợn mắt khi nghe ông ấy nói: “Nếu con rể của ông thực sự nhập ngũ, thì thằng bé không nhất định sẽ là con rể của ông đâu, còn không biết là con rể nhà ai nữa.”
Dung Văn Minh gần như ngất đi vì những lời này.
“... Có những chuyện là do số mệnh định đoạt, nếu không thì hai vợ chồng Yên Yên vốn trời nam đất bắc, sao lại ở bên nhau dù cách xa nhau hàng ngàn dặm chứ? Điều này có nghĩa là dù hai người có cách xa nhau đến đâu, chỉ cần bọn họ có duyên phận, vậy thì họ sẽ trở thành vợ chồng,”
Mẹ Dung không cho rằng lời này là đúng.
Những người có duyên không phận cũng rất nhiều đó!
Tuy nhiên, lời này cũng không hay ho gì, cho nên bà ấy nhịn xuống mà không nói ra.
Bên này Tần Dã và Dung Yên cùng nhau lên thị trấn, sau đó đến nhà bọn họ trước.
“Em sẽ bán hai con heo rừng này ra ngoài trước. Đúng rồi, dù sao cũng đến rồi, vậy thì đem số lương thực mà Thiết Trụ cần vào nhà trước nhé! Ngày mai em không đến đây nữa.”
Thiết Trụ bán hàng khá tốt, anh chàng này khá giỏi kinh doanh, anh ấy đã giúp bọn họ bán được vài lô lương thực.
Dù sao cho đến bây giờ, cô cảm thấy hợp tác rất tốt, bớt việc bớt lo, cho nên không ngại để anh ấy tiếp tục bán hàng.
Tần Dã gật đầu: “Được, vậy anh đến chợ đen xem thử trước.”
“Được thôi! Em ở nhà là được rồi.” Dù sao thì chợ đen bán cái gì, chỗ cô trên cơ bản đều có cả, không có gì muốn mua.
Hơn nữa, cô không cần phải tự mình bán hàng, cho nên cũng không hứng thú với việc tìm hiểu giá cả trên thị trường.
“Vậy thì, anh đi trước nhé vợ.” Tần Dã đạp xe đến chợ đen.
Sau khi Dung Yên đóng cửa lại, cô không nhịn được mà lắc đầu, nếu như không phải Tần Dã kiên trì muốn để hai con heo rừng ở chỗ này thì cô muốn trực tiếp đến chợ đen tìm một góc hoang vắng rồi lấy ra ngoài bán, như vậy sẽ tiết kiệm rắc rối và thời gian.