Một nhóm người ngồi dưới gốc cây hòe nghỉ ngơi ăn cơm nói chuyện phiếm, lúc bọn họ nghe thấy tiếng của người phát thư, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Dung Yên? Là ai?
Đúng lúc này có người nhớ ra.
“Dung Yên là tên vợ của Tần Dã ấy! Cô ấy có thư hả?”
Những người khác được một tiếng này khai thông, cũng nghĩ tới, họ Dung, trong thôn bọn họ chỉ có một người thôi. À không phải, bây giờ có hai rồi, thêm cả cha của Dung Yên nữa.
Người phát thư nghe thấy có người biết, liền nói: ”Ở đây có thư từ Kinh thị, thư của nhà xuất bản và tiền nhuận bút gửi cho cô ấy. Nếu mọi người biết cô ấy thì có thể giúp tôi đi gọi cô ấy đến đây được không, hoặc là chỉ tôi xem nhà cô ấy ở đâu là được.”
Mấy thôn dân bị lời này làm cho vô cùng ngạc nhiên.
Có người không hiểu, tò mò hỏi: ”Đồng chí, tiền nhuận bút là cái gì?” Nghe không hiểu.
“Chính là cô ấy gửi bài viết lên báo xã, sau đó thì được người ta nhìn trúng rồi đăng lên……Người ta sẽ trả tiền công cho cô ấy, gọi là tiền nhuận bút, khá là lợi hại đó.” Trong giọng nói của người phát thư tràn ngập hâm mộ, đám người kia đều là người làm công tác văn hóa đó!
Mấy thôn dân đều bị dọa đến trợn tròn mắt.
Vợ Tần Dã còn có thể viết bài kiếm tiền sao?
“Mẹ ơi! Sao cô ấy có thể giỏi như vậy?” Tần Dã cưới được cô gái đó về đúng là như cưới được kho báu mà.
Có người thầm ghen tị ở trong lòng.
Bỗng có một người hô lên: “A, kia không phải là cha của vợ Tần Dã sao? Đưa thư cho ông ấy là được.”
Sau đó một thôn dân hướng về phía Dung Văn Minh kêu to: “Lão Dung, con gái nhà ông có thư này, mau qua nhận hộ đi.”
Dung Văn Minh thấy có người gọi mình, liền đi qua: “Có chuyện gì?”
Bởi vì lúc này còn đang nghĩ chuyện khác, cho nên ông không nghe rõ lắm.
“Dung Yên là con gái ông phải không? Ở đây có hai bức thư, một là của báo xã Kinh thị, một là nhà xuất bản Kinh thị, ngoài ra còn có hai đơn gửi tiền nữa, đều cần con gái ông ký nhận.”
Dung Văn Minh nghe thấy mấy chữ này thì hơi ngây ra một chút, đến tận lúc có người đẩy tay ông thì ông mới hoàn hồn lại.
Vội vàng gật đầu thừa nhận: ”Đúng vậy, tôi chính là ba của Dung Yên, con bé là con gái tôi.”
“Nếu thế thì thư với tiền gửi ông cầm cho cô ấy nhé.” Vốn dĩ người phát thư muốn đi đưa đồ đến tận tay người ta, nhưng bây giờ gặp được cha của cô ấy rồi thì đưa luôn cho ông cũng không có vấn đề gì, dù sao còn có rất nhiều người chứng kiến mà.
Có thể bởi vì liên quan đến việc anh ta mới đi làm việc chưa lâu cho nên mới có suy nghĩ như vậy.
Còn nếu là những người phát thư lâu năm thì tuyệt đối sẽ không giao thư cho bất kì ai khác ngoài chính chủ.
“Được, vậy đưa cho tôi đi.” Trong lòng Dung Văn Minh cực kỳ kích động.
Cong gái ông đúng là quá lợi hại, thế mà còn có thể viết bài được đăng lên báo nữa.
“Ông ký tên ở đây nhé.” Trình tự gì đó đương nhiên vẫn phải làm, người phát thư đưa một tờ giấy ký nhận qua, còn tri kỉ kèm theo bút viết.
Dung Văn Minh nhanh chóng kí xuống tên mình rồi sau đó trả lại.
“Cảm ơn cậu nhé!”
“Con gái ông lợi hại thật đó.” Người phát thư khen một câu, sau đó lấy thư với phong đựng tiền ở trong túi ra đưa cho người đối diện.
Dung Văn Minh nhận lấy, nhìn xuống bao thư mà hơi ngơ ngẩn một lát…..Sau đó cẩn thận cất vào trong túi của mình.
Ông phải nhanh chóng đi về khoe chuyện tốt này với con gái mới được.
Người phát thư đưa đồ xong rồi liền rời đi.
Chờ anh ta đi xong, mấy thôn dân lập tức xôn xao bàn tán.
“Ai da, vừa nãy quên không hỏi lão Dung xem báo xã kia cho con gái ông ta bao nhiêu tiền.” Tay ông ấy giấu quá nhanh, bọn họ nhìn không kịp.
Có một người nhanh mắt nói to với bọn họ: “Tôi thấy được này, nhìn qua chắc cũng phải 50 đồng tiền đấy! Nhưng mà còn một cái đơn nữa thì không thấy được….” Trong giọng nói lộ ra vẻ tiếc nuối.
Mọi người nghe thấy một bao có 50 đồng tiền, không khỏi hít sâu một hơi……Ông trời ơi, viết cái gì mà lại được đến những 50 đồng tiền vậy???
Có phải một bao kia cũng sẽ được chừng đó không?
Tính ra cô tùy tiện viết mà lại có thể kiếm được số tiền bằng công nhân làm trong xưởng 3, 4 tháng liền?
Còn bọn họ thì phải vất vả cả nửa năm mới kiếm được chừng ấy.
Trong lúc nhất thời, đám người nghị luận sôi nổi, để tài mới chậm rãi tản ra ở trong thôn, không bao lâu sau, toàn bộ Tần gia thôn đều biết vợ của Tần Dã viết bài gửi cho báo xã, được người ta trả công vô cùng nhiều tiền.
Dung Yên đứng ở trong viện nhìn lão ba vốn dĩ ra ngoài đi dạo nhanh như vậy đã quay về, trên mặt hớn hở, trên tay còn cầm hai bức thư.
“Ba, ai gửi thư cho ba à? Làm ba vui như thế?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT