Cây kim bạc của Dung Yên đ.â.m thẳng vào huyệt đạo trên cổ, sau đó cô dùng phương pháp đặc biệt đẩy khí dọc theo ngực.……
Lúc này, Tần Dã cũng chạy tới, anh dùng sức đẩy những người đứng trong sân, mà trong phòng người đứng cũng khá nhiều.
Anh trực tiếp đẩy ra.
Chen chúc đến trước giường.
“Vợ, sao rồi?”
Dung Yên không trả lời anh, trực tiếp thu kim lại.
Đúng lúc này, một cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ, người vốn dĩ nghĩ đã mất, lúc này lại từ từ mở mắt……
“…… Ông nội……” Tần Lương Ngọc sợ hãi kêu lên.
Mặc dù anh ta là đàn ông, nhưng anh ta thật sự bị dọa sợ.
Đây không phải đã nói c.h.ế.t rồi sao? Sao bây giờ lại sống lại?
Không phải xác c.h.ế.t sống dậy chứ?
Dung Yên lướt qua đám đông, giọng nói lạnh lùng: “Mọi người có gì muốn nói, bây giờ có thể nói, ông ấy không còn nhiều thời gian, vừa rồi tôi dựa vào phương pháp châm cứu nén khí giúp ông ấy kéo dài, bây giờ đang hồi quang phản chiếu.”
Mọi người:……
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Dung Yên có chút khác thường.
Hay quá—— cô gái này giỏi quá, có thể làm người c.h.ế.t sống lại.
Trước đây cũng chưa từng nghe Tần Dã nói vợ biết xem bệnh hay chữa bệnh nha?
Mặc dù là Dung Yên nói như vậy, nhưng mà bọn người Tần Lương Tài vẫn không có ai bước tới, bởi vì bọn họ đã tận mắt nhìn thấy ông ấy mất, lúc này lại tỉnh lại, còn hồi quang phản chiếu gì đó…… Có phải ông cụ muốn dẫn họ đi không?
Đặc biệt là Hoàng Thúy Hoa, lúc này bà ta run bần bật, cả người đứng không vững, m.á.u trên mặt đã tụt không còn chút nào.
Nếu như lúc đầu muốn đi về phía trước, thì lúc này chỉ muốn rút lui ra khỏi phòng này.
Bọn họ rất kinh hãi, cũng may hai anh em phòng hai phòng ba nhanh chóng bước lên trước, “Ba…… Ai chọc giận ba vậy?”
Người vốn dĩ đang yên ổn, sao lại thành ra như vậy, chắc chắn là do tức giận.
Lúc này mẹ Dung nhịn không được nói một câu, “Ông cụ, là con gái nhà tôi đã thông khí giúp ông, nhưng con dâu cả Hoàng Thúy Hoa của ông không phải người, bà ta lại có thể trợn mắt nói dối rằng con gái tôi chọc ông tức chết, bây giờ nhân lúc này ông nói đi, rốt cuộc là ai chọc giận ông?”
Đáng lẽ ra lúc này, bà ấy không nên lên tiếng.
Nhưng vừa rồi Hoàng Thúy Hoa thật sự rất đáng giận, muốn hắt bát nước bẩn lên người con gái bà ấy, đây là chuyện không thể chịu đựng được.
Con gái bà ấy có lòng tốt làm việc thiện, biết rõ là lội vào vũng nước đục, nhưng cũng không chút do dự lội vào.
Vì thế, lòng tốt này của con gái…… Hôm nay bà ấy không cho phép bất cứ ai nói xấu con gái cả.
Ông lão há miệng thở dốc, giọng nói yếu tới mức gần như không thể nghe thấy, “…… Không…… phải…… cô ấy…… Là do bản thân tôi……”
Tần Thủ Lâm phòng hai tiến lại gần, nghe được lời này, ông ấy đỏ mắt lặp lại: “Ba tôi nói không phải cô ấy, ông ấy nói là do ông……”
Những người khác trước đó đều không tin lời nói của Hoàng Thúy Hoa, dù sao thời gian họ bước vào chậm hơn không bao lâu so với vợ Tần Dã, sao người có thể bị vợ Tần Dã làm cho tức c.h.ế.t được?
Lúc này vừa nghe thấy ông nội Lương Tài nói, trong lòng đám người không nhịn được đều khinh thường Hoàng Thúy Hoa.
Trước kia sao có thể không phát hiện Hoàng Thúy Hoa là loại người này chứ?
Đây đúng là lòng dạ đen tối.
Thật ra Dung Yên không có phản ứng gì, bởi vì trong ấn tượng của cô, ông lão này thật sự rất tốt.
Hơn nữa, lúc này ông ấy cũng không chỉ ra và xác nhận Hoàng Thúy Hoa, điều này cho thấy vào giây phút cuối cùng của cuộc đời, ông ấy không muốn mọi người trút giận vào người con dâu cả này của ông ấy.
“Vậy cả nhà các người có gì muốn nói thì nói đi!” Dung Yên không muốn ở lại nữa, bởi vì không cần thiết.
Cô quay đầu nhìn về phía mẹ cô, “Mẹ, ở đây không còn việc cho chúng ta, chúng ta đi thôi.”
Mẹ Dung gật đầu, tuy nhiên, bà ấy còn một chuyện cuối cùng chưa làm.
Tiến lên một bước, “Hoàng Thúy Hoa, lần này nể mặt ông cụ, tạm tha cho bà, nếu không, chỉ với việc bà nói xấu con gái tôi thì tôi đã không thể tha cho bà.”
Sau khi nói xong, mặc kệ sắc mặt của Hoàng Thúy Hoa như thế nào, bà ấy gọi con gái và con rể cùng bước ra ngoài.
Còn những người khác nhìn gia đình ba người họ đi rồi, cũng không cần thiết phải ở lại, dù sao trong giờ phút hấp hối cuối cùng này, bọn họ ở lại cũng không ổn.
Vì thế, những người không liên quan khác đều rời khỏi hết không còn ai, chỉ còn lại người thân của ông lão……
Hoàng Thúy Hoa thật sự sợ c.h.ế.t khiếp, vốn dĩ bà ta lo lắng ông cụ sẽ nói bị bà ta chọc giận.
Nếu thật sự nói ra như vậy, vậy thì đời này của bà ta xong rồi, không nói bị những phòng khác oán giận, không chừng bà ta còn bị những người trong thôn phun nước miếng đến chết.
Cũng may ông ấy không nói gì.
Vì thế, lúc này, bà ta đâu dám kiếm chuyện với người khác…… Bà ta chỉ muốn giảm bớt cảm giác tồn tại của mình.
***
Mẹ Dung đi dọc đường, bà ấy không hé răng, sắc mặt cũng không tốt lắm.
Việc này thật sự chọc giận bà ấy.
Hơn nữa, bà ấy muốn con gái nhà bà ấy sau này gặp những chuyện này thì đừng xuất hiện…… Nhưng cuối cùng cũng không nói ra thành lời.
Dù sao cũng là một mạng người.
Vì thế, lúc này đúng là chỉ có thể giận bản thân.
Vì thế, lúc này đúng là chỉ có thể giận bản thân.
Dung Yên đương nhiên không bỏ qua sắc mặt của mẹ cô, tiến lại gần hơn, “Mẹ, mẹ tức giận sao?”