Nhất thời không biết phải làm sao: “Ông có trở về không?”

Tần Thủ Vọng hung hăng trừng mắt nhìn vợ mình, “Nói nhảm, tôi không phạm tội gì, đương nhiên sẽ trở về, bà mau về nhà đi.”

Hoàng Thúy Hoa chỉ đành phải tránh đường.

Tần Thủ Vọng không muốn ở đây bị mọi người dòm ngó, cho nên nhìn đội trưởng Lưu: “Đội trưởng Lưu, chúng ta có thể đi rồi.”

Vẻ mặt này... Làm như thể ông ta đang đi hợp tác điều tra vậy.

Đội trưởng Lục nhìn ông ta một cái thật sâu, sau đó đưa mắt ra hiệu với Tiểu Vương.

Thế là bọn họ rời đi.

Nhưng mà, sau khi lên xe, bọn họ không lập tức rời đi, mà đợi đồng nghiệp bên kia dẫn góa phụ Lý đến đây, rời mới lái xe cùng nhau về.

Đợi đến lúc xe đi rồi, mọi người mới phản ứng lại, bọn họ thật sự có chút không hiểu.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao cảnh sát lại bắt góa phụ Lý đi?”

Bà Vương trong đám đông vẫn còn ghi hận chuyện Hoàng Thúy Hoa làm chứng lần trước, cho nên sau khi nghe xong lời này, bà ta hàm hồ gào lên một câu: “Bọn họ cùng bị cảnh sát bắt đi thì còn có thể là chuyện gì nữa chứ? Nhất định là hai người bọn họ thông dâm với nhau… Cho nên mới bị bắt, nếu không thì đang yên đang lành, sao lại không bắt người khác chứ?”

Lời nói của bà ta giống như chọc vào tổ ong vò vẽ vậy.

Không đợi mọi người náo động.

Hoàng Thúy Hoa đã tức phát điên rồi, bà ta liếc nhìn một cái, lập tức nhắm vào bà Vương đang trốn trong đám đông.

Lửa giận ngập trời, bà ta lao thẳng về phía bà Vương trong đám đông.

“Bà già như bà nói bậy nói bạ cái gì vậy? Tôi xé nát cái miệng thối này của bà...”

Bà Vương nhìn thấy Hoàng Thúy Hoa lao về phía mình, bà ta sợ hãi đến mức vội vàng muốn trốn, nhưng không có thời gian.

Ngay sau đó, bà ta cảm thấy da đầu đau nhức, chưa kịp phản ứng thì đã bị Hoàng Thúy Hoa tóm lấy đè xuống đất mà đánh.

“Tôi đánh c.h.ế.t bà già nhiều chuyện này, ai bảo bà ngày nào cũng nói bậy, con trai bà c.h.ế.t rồi, cũng muốn người khác giống như con trai bà sao?”

Hoàng Thúy Hoa nhào lên thân hình mập mạp của bà Vương, sau đó liên tục đ.ấ.m vào đầu bà ta.

Dù sao bà Vương cũng lớn tuổi hơn Hoàng Thúy Hoa, cộng thêm việc đã nhiều năm không làm việc, bà ta không có cách nào chống cự, ngay cả sức lực để phản kháng cũng không có, chỉ có thể đau đớn kêu lên: “Cứu mạng, đánh c.h.ế.t người rồi...”

Hoàng Thúy Hoa lúc này đang tức giận phát điên, bà ta đâu chịu bỏ qua như vậy chứ, tiếp tục đánh bà Vương.

Mọi người đều c.h.ế.t lặng trước cảnh tượng này, sao nhanh như vậy đã đánh nhau rồi chứ? Chuyện này thật sự khiến bọn họ bất ngờ.

Bây giờ nên làm gì đây?

Mọi người nhìn nhau... Có phải bọn họ có nên bước đến kéo hai người này ra không?

Nhưng mà, khi bọn họ nhìn thấy con dâu của hai người kia đều đứng đó không động đậy, mấy người định lên trước kéo ra đều không có ý định này nữa.

Nếu lúc trước Tần Phú Quý nhìn thấy cảnh tượng này, anh ta nhất định sẽ không nói lời nào mà bước đến đánh người.

Nhưng từ sau khi xảy ra chuyện của Tần Phú Lâm, khoảng thời gian này anh ta vô cùng sợ hãi, phàm là mấy chuyện đánh nhau gì đó, anh ta đều không dám ra tay, bởi vì anh ta sợ bị bắt.

Dung Yên lạnh lùng nhìn trò hề kia, sau đó liền đi ra ngoài

Khi cô về được nửa đường thì nhìn thấy mẹ cô đang vội chạy đến.

Cho nên cô ngăn bà ấy lại: “Mẹ ơi, mẹ đi đâu vậy?”

Mẹ Dung vội vàng hỏi: “Yên Yên, mẹ nghe nói có người bị bắt…Có đúng vậy không? Ai bị bắt thế?”

Dung Yên nhìn thấy vẻ mặt của bà ấy, khóe miệng hơi nhếch lên, xem ra bản chất con người đều giống nhau, đều thích hóng chuyện như vậy.

“Là Tần Thủ Vọng bị cảnh sát bắt đi rồi, bà Vương kia nói bậy, sau đó bị Hoàng Thúy Hoa đè xuống đánh... Chuyện này cũng không có gì thú vị, chúng ta vẫn nên về nhà đi, tránh gặp rắc rối.”

Mẹ Dung nghe thấy mấy lời này thì vô cùng kinh ngạc, sau đó nghĩ đến chuyện gì đó, ánh mắt bà ấy dừng lại trên khuôn mặt con gái.

Sau khi nuốt nước miếng, bà ấy lại nhìn xung quanh, phát hiện ở đây chỉ có hai người bọn họ, không có người thứ ba.

Sau đó bà ấy hạ giọng hỏi: “Yên Yên, chuyện này... Có phải do con làm không vậy?”

Mấy ngày trước Dung Yên từng nói, con bé sẽ khiến đại đội trưởng mất chức vụ.

Mà bây giờ đại đội trưởng xảy ra chuyện rồi, không thể nào lại trùng hợp như vậy được.

Dung Yên lắc đầu, sau đó sắc mặt không thay đổi nói một câu: “Không phải con.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play