Dung Yên trực tiếp cắt ngang lời ông ấy, “Đại đội trưởng Tần, lời này của ông nói sai rồi, không phải ba tôi không muốn dạy, mà là lực bất tòng tâm nên không thể dạy, đây là chuyện không có cách nào, nếu như thân thể ông ấy khỏe mạnh thì cũng không đến mức nghỉ việc.”
“Ba ruột của ai thì người đó đau lòng, cho nên xin cẩn thận lời nói.”
Cô không muốn ngày mai trong thôn truyền ra mấy lời bậy bạ.
Dung Văn Minh nhìn chiến lực của con gái đang được kéo căng, chọc cho hai vợ chồng đại đội trưởng tức giận, trong lòng không khỏi buồn cười.
“Đội trưởng Tần, thật sự xin lỗi, tôi đúng thật là có lòng mà không có lực, các người vẫn là nên đi tìm người khác đi!”
Hoàng Thúy Hoa tức giận không thôi, bà ấy đã ăn nói khép nép, thế mà còn không đồng ý.
Mệt cho bà ấy lúc trước đối xử hiền lành với gia đình này như vậy.
Nếu như không phải bà ấy nói với công an, cái án mạng kia có thể phá nhanh như vậy sao?
Đúng là đồ không có lương tâm.
“Không dạy thì thôi.”
Nổi giận đùng đùng trực tiếp đi ra ngoài.
Đại đội trưởng Tần cũng không muốn ở lại, việc này đã làm cho ông ấy mất hết mặt mũi.
Tốt xấu gì ông ấy vẫn là đại đội trưởng, thế mà cha con này lại không cho nửa phần mặt mũi.
Ông ấy trầm mặt, trực tiếp đi ra ngoài.
Cha mẹ đều đã đi rồi, Tần Lương Ngọc còn lưu lại cái rắm, anh ta lấy lại túi lương thực rồi nhanh chóng đuổi theo.
Chờ sau khi bọn họ đã đi hết, Dung Yên mới cười lạnh một tiếng, “Thật là không biết nên gọi như thế nào.”
Dung Văn Minh cười nhìn về phía cô, “Vẫn là con gái của ba lợi hại, nhưng mà, đã đắc tội hoàn toàn với người ta, bọn họ có gây khó dễ cho chúng ta không? Dù sao người ta vẫn là đại đội trưởng đấy.”
Dung Yên không để bụng, “Gây khó dễ? Vậy thì còn phải xem ông ta có năng lực này hay không. Còn có, nếu như ông ta ỷ vào chức vị đại đội trưởng này mà làm xằng bậy, vậy thì trực tiếp cắt chức ông ta là được rồi.”
Dung Văn Minh: ……
Cắt chức người đã làm đại đội trưởng mười mấy năm? Con gái, con nghiêm túc sao?
Còn có, một đại đội trưởng mà con nói cắt chức thì liền cắt chức?
Không thể không nói, con gái của ông ấy vẫn rất dũng mãnh.
Trong lòng Dung Yên có tính toán, vốn dĩ cô cũng không vừa mắt đại đội trưởng.
Cho nên vừa mới nảy ra suy nghĩ này……Cô liền cảm thấy tính khả thi rất cao.
“Ba, việc này ba không cần nhọc lòng, con có biện pháp.”
Nói xong lời này, cô trực tiếp đi ra ngoài.
Vừa đúng lúc gặp phải mẹ ruột.
"Con có biện pháp gì?" Mẹ Dung nghe được lời nói của cô, "Con đừng nhiều chuyện, dù sao chúng ta chỉ ở đây mấy tháng là đi rồi."
"Sơn nhân tự có diệu kế." Dung Yên không có giải thích quá nhiều đã đi rồi.
Cô thuộc phái hành động, đã có ý tưởng này, tất nhiên là phải thực hiện.
Tần Thủ Vọng này làm đại đội trưởng nhiều năm như vậy……Ông ta không lén phạm một chút sai lầm nào sao?
Hơn nữa, mấy năm qua phân đồng ruộng, có loại người thế này ở đây, nhà bọn họ có thể được phân chia thứ gì tốt sao?
Cái này không thể được.
Tuyệt đối không thể cho ông ta ngồi ở vị trí này.
Mẹ Dung: ……
Ba Dung: ……
Hình như con gái bọn họ muốn làm chuyện gì đó!
Dung Yên đi ra ngoài một chuyến... Hai vợ chồng Dung Văn Minh không biết con gái đi làm gì.
Nhưng mà bình thường thì bọn họ sẽ không can thiệp vào việc con gái của mình, cho nên bọn họ sẽ không hỏi.
Hai vợ chồng đang bận rộn với công việc riêng của mình, một người đang phải viết sổ cách sửa xe, người còn lại thì đang bận việc nhà.
Những việc như dọn dẹp nhà cửa và giặt giũ trong nhà, một mình mẹ Dung làm hết.
Đương nhiên, Dung Yên đã cho quần áo của của mình và Tần Dã vào máy giặt trong biệt thự không gian để giặt sạch.
Bởi vì biệt thự của Dung Yên, không biết tại sao lại có điện. Đương nhiên rồi, sự tồn tại của bàn tay vàng vốn đã là sự tồn tại siêu thần.
Cho nên nếu có thể sử dụng máy giặt thì sao lại không dùng chứ?
Chỉ là mỗi lần sử dụng đều phải tốn tiền mà thôi, dù sao Dung Yên cũng không thiếu chút tiền này.
Ngoài việc cô có thể gieo trồng hạt giống trong mảnh đất đen để kiếm tiền.
Mọi thứ sử dụng trong siêu thị không gian và biệt thự không gian đều phải trả tiền, bao gồm cả việc vào biệt thự để nghỉ ngơi.
Sau khi quần áo của hai vợ chồng được giặt trong không gian, cô kiếm đại một cái cớ nói rằng bọn họ tự giặt, rồi phơi ở bên ngoài, trước nay vẫn như vậy.
Mẹ Dung không hỏi gì thêm, bà ấy vốn muốn nói bọn họ đừng giặt nữa, để bà ấy giặt.
Nhưng mà hai vợ chồng con gái không chịu, cho nên bà ấy cũng mặc kệ bọn họ.