Nhưng mà, để ổn thỏa hơn, ông ấy suy nghĩ một lúc: “Hay là, đưa cho tôi thêm mười đồng đi?”

Nghe thấy phải đưa mười đồng, Hoàng Thúy Hoa có chút không vui, “Sao phải đưa thêm mười đồng nữa? Có bột ngô rồi mà còn chưa đủ sao?”

Đại đội trưởng Tần kiên định với suy nghĩ của mình: “Vẫn là đưa thêm mười đồng nữa thì tốt hơn, dù sao thì nếu như học xong rồi, vậy thì sau này thu nhập hàng tháng hơn ba mươi đồng lận đó!”

Hoàng Thúy Hoa im lặng một lúc, sau đó không cam tâm tình nguyện mà gật đầu, “...Được thôi, nhưng mà, để ai đi học đây?”

Nhà bọn họ có bốn đứa con trai, đều đã kết hôn cả rồi.

Đại đội trưởng Tần không hề do dự mà nói: “Đương nhiên là thằng tư, nó còn trẻ, đầu óc linh hoạt, chắc chắn là người học nhanh nhất.”

Đôi mắt Hoàng Thúy Hoa sáng lên, đúng vậy! Chính là thằng tư.

Người ta nói rằng hoàng đế yêu quý con trai cả, người dân bình thường đa số lại yêu thương con trai út nhất, Hoàng Thúy Hoa đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Trong nhà đông con như vậy, bà ấy lại yêu thích đứa con trai út này nhất.

“Được rồi, vậy thì để thằng tư đi học, lát nữa tôi sẽ đi nói chuyện với nó.”

Bà ấy vừa dứt lời, Tần Lương Ngọc vốn đang nghe lén lập tức nhảy ra ngoài: “Mẹ, con đồng ý.”

Nói đùa sao, học xong có thể đến trạm máy móc nông nghiệp làm việc, mỗi tháng kiếm được 30 đồng, còn có đủ loại phiếu nữa... Chuyện tốt như vậy ai không muốn làm chứ?

Trừ khi đầu óc có bệnh.

Mấy người anh em khác mặc dù có chút không vui trong lòng, nhưng chuyện này cha mẹ bọn họ đã quyết định xong rồi, cho dù bọn họ không cam lòng thì cũng vô ích.

Điều duy nhất khiến bọn họ cảm thấy an ủi… Đó chính là cho dù lão tứ đi làm, tiền lương sau này cũn phải nộp lại cho cha mẹ bọn họ, dù sao thì bọn họ vẫn chưa ra ở riêng.

Tần Dã không biết kế hoạch của cả nhà đại đội trưởng.

Anh về đến nhà, bước vào phòng ngủ của mình.

Dung Yên nhìn thấy anh đi vào, thuận miệng hỏi một câu: “Anh làm xong giấy chứng nhận rồi à?”

“Ừm.” Tần Dã lấy giấy chứng nhận trong túi ra đưa cho cô.

Dung Yên nhìn một cái rồi đưa lại cho anh.

“Đại đội trưởng không nói gì sao?”

Tần Dã lắc đầu, “Không nói gì.”

Dung Yên nhướng mày nói: “Em nghĩ rằng cha em có thể sẽ có một chút phiền phức rồi.”

Sắc mặt Tần Dã trở nên nghiêm túc, “Phiền phức gì vậy?”

Dung Yên “chậc” một tiếng: “Anh cho rằng đại đội trưởng kia là người như thế nào? Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì chắc là ngày mai ông ấy sẽ đến nhà.”

Tần Dã cũng không phải người ngu ngốc, nghe xong những lời này, anh lập tức hiểu ý vợ: “Ý em là đại đội trưởng muốn để con trai ông ấy học sửa mấy kéo với cha à?”

Dung Yên cho anh một ánh mắt tán thưởng: “Đúng vậy, chính là như vậy, ông ấy không ngốc, biết anh đến trạm máy móc làm việc, chắc chắn sẽ không làm việc lâu dài, cho nên, ông ấy mới có suy nghĩ này.”

Từ khi cha cô đến Tần gia thôn… Nếu như làm tròn thời gian thì cũng chỉ mới tầm một tháng mà thôi.

Nếu như Tần Dã có thể học được, vậy thì đại đội trưởng tin rằng con trai ông ấy cũng có thể học được.

Chậc, có một số người tính toán hay thật đó, vậy thì còn phải xem cô có đồng ý hay không nữa.

Lúc hai vợ chồng bọn họ đang trò chuyện trên trời dưới đất với nhau, thì bên ngoài vang lên giọng nói của Dung Văn Minh, "Tần Dã, ra ngoài một chút."

Dung Yên nghe được lời của ba cô nói, liền duỗi tay đẩy Tần Dã một chút, "Ba em kêu anh đi ra ngoài kìa!"

Tần Dã nghe thấy ba vợ gọi mình, thì làm sao dám chậm trễ, lập tức đi ra ngoài.

Anh mở cửa, liền nhìn thấy ba vợ đã đứng ở trong sân.

"Cha, cha gọi con có chuyện gì không?"

"Cha viết cho con một ít vấn đề thường thấy của máy kéo và biện pháp giải quyết, con cầm xem một chút. Bởi vì thời gian có chút ngắn, nên cũng chỉ viết được một chút, con xem đỡ, ngày mai có thời gian thì cha lại viết thêm."

Tần Dã vội vàng nhận lấy cuốn vở cha vợ đưa qua, "Cảm ơn cha, con rất cần cái này."

"Con xem cho kĩ, đúng rồi, nếu ngày mai có vấn đề gì không giải quyết được thì cũng đừng có gấp, trở về lại nói cho cha. Buổi tối ngày mai……Cha nói cho con." Dung Văn Minh biết đầu óc của đứa con rể này vẫn rất thông minh.

Hơn nữa biểu hiện buổi sáng cũng không tệ, là một hạt giống tốt, có năng lực thực hành mạnh.

Huống chi, đầu óc của anh cũng không cứng nhắc, có thể tự mình suy nghĩ ra rất nhiều thứ.

Tần Dã gật đầu, "Được."

"Được rồi, vậy con trở về xem đi! Cũng không cần phải xem đến tối muộn, ngày mai còn phải đi làm."

Sau khi Tần Dã thấy cha vợ mình đi vào, anh mới đi về phòng của mình.

Đóng cửa lại, đi tới bên cạnh giường đất.

Dung Yên chú ý tới cuốn vở trên tay anh, chỉ liếc mắt một cái, cô đã suy đoán ra, "Đây là bút ký sửa chữa ba em đưa cho anh?"

Tần Dã: "Đúng vậy, cha viết, vợ ơi em ngủ trước đi, anh xem một lúc đã."

"Anh đừng quan tâm đến em, em viết một chút đồ, cũng ngủ trễ một tí." Hiện tại cô đang trông cậy vào việc viết bài kiếm tiền, cho nên cũng không vội mà đi ngủ.

Tần Dã vừa nghe thế thì cũng không nói thêm cái gì, đầu tiên là lấy ra quyển sách mà cha để lại, lại thêm cái bút ký này, có mấy chỗ trước kia không hiểu lắm, thì nay đã hiểu tường tận.

Trong chớp mắt, căn phòng này yên tĩnh hẳn đi, ngoại trừ tiếng ngòi bút chạm vào giấy thì cũng chỉ còn có âm thanh lật sách.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play