“Không có can đảm thì được, nếu không, Tiểu Dư và Tiểu Mai đi học…… Mẹ thật sự không yên tâm đâu.”
Đúng lúc này, Dung Yên đi tới: “Mẹ, mẹ không yên tâm gì vậy?”
Mẹ Dung nhìn về phía cô, “Mẹ lo lắng không biết nhà họ Tần có trả thù hay không.”
Dung Yên vừa nghe thấy điều này, cười nhạo một tiếng, “Mẹ, mẹ đúng là lo bò trắng răng, cả nhà họ không có gan làm bất cứ điều gì, cho dù là họ có gan làm, con cũng sẽ khiến cho họ hối hận.”
Tần Dã không muốn tiếp tục chủ đề này.
“Vợ, em rửa mặt chưa? Nếu rửa mặt xong rồi thì ăn cơm trước đi, chút nữa chúng ta lên trấn trên.”
Dung Yên gật đầu, “Vậy ăn cơm trước.”
Cô ăn rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã ăn xong.
Bên này Tần Dã cũng đã chuẩn bị xe đạp xong.
Hai người đi lên trấn trên.
Mắt Dung Yên liếc nhìn xung quanh, sau đó hỏi: “Anh biết ở đâu có nhà không?”
“Vợ, lát nữa anh nói với em, bây giờ, anh dẫn em đến một nơi.”
Tần Dã nói khiến Dung Yên có chút tò mò.
Nhưng, cô cũng không nói thêm tiếng nào, dù sao cũng ngồi ở yên sau xem Tần Dã dẫn cô đi đâu.
Hai người cùng nhau đi, mười phút sau, Tần Dã đạp xe đạp đi tới dừng trước một cái sân.
“Vợ, đến rồi.”
Dung Yên nhảy từ yên sau xuống, cô đánh giá bốn phía một chút, phát hiện cách hàng xóm hai bên hơi xa.
Có nghĩa là nơi này nằm ở rìa thị trấn.
“Căn nhà này của ai vậy?”
Tần Dã không trả lời vấn đề này của cô, mà là nghiêng đầu hỏi: “Vợ, em cảm thấy chỗ này thế nào?”
Dung Yên vừa rồi đã xem vị trí địa lý chỗ này, vì thế tầm mắt cô dừng lại ở khoảng sân rất rộng trước mắt, vô cùng rộng.
“Nơi này cũng được.”
Rõ ràng khi Tần Dã nghe được câu trả lời đó của cô thì vô cùng hào hứng và hài lòng.
Anh móc một chùm chìa khóa trong túi ra, sau đó đi tới mở khóa cửa.
Dung Yên:……?
Tần Dã quay đầu: “Vợ, đi vào thôi! Em vào đi rồi anh nói với em.”
Rõ ràng Dung Yên nghe trong giọng nói của anh có chút cảm giác dè dặt khi đang phạm lỗi.
Điều này có chút kỳ lạ.
Tuy nhiên, ngoài mặt cô cũng không có biểu hiện, mà cô nhấc chân bước vào.
Còn Tần Dã đẩy xe đạp vào, sau khi anh dừng đỗ xe xong thì lại quay người đóng cửa lại, cũng cài chốt cửa.
“Vợ, chúng ta vào đi.” Ngón tay anh chỉ vào phòng.
Có lẽ vì nhiều năm không được quét dọn, mọi chỗ trong căn nhà này phủ đầy mạng nhện, còn có rất nhiều bụi bặm.
Tần Dã lấy chổi phủi bụi xung quanh.
Sau đó quay đầu nhìn về phía vợ nhà mình.
Vẻ mặt ray rứt vì phạm lỗi: “Vợ, anh có một chuyện quên nói với em…… Nhưng ngàn vạn lần em đừng nóng giận.”
Dung Yên đối diện với ánh mắt dè dặt của anh, hơi nhướng mày, “Anh muốn nói căn nhà này là của anh?”
Tần Dã gật đầu, “Ừm, căn nhà này là trước đây ba anh mua, vốn dĩ ông ấy muốn dẫn theo bọn anh rời khỏi thôn nhà họ Tần đến đây sống, chỉ là không ngờ……”
Giọng điệu có chút nặng nề.
“Sau khi ba anh đi, nhà anh không có việc làm ở trong trấn nên căn bản không thể sống được ở đây. Có thế nào thì thôn nhà họ Tần cũng tốt hơn ở đây, vì thế căn nhà này vẫn luôn để không, người nhà họ Tần bên đó cũng không biết bọn anh có căn nhà ở trong trấn.”
Nếu không phải vợ anh nhắc đến chuyện thuê nhà trong trấn thì anh cũng không nhớ tới chuyện này.
Dung Yên:……
“Ba anh thật tài giỏi!”
Tần Dã nghe thấy câu này, lập tức sửa chữa lại một chút, “Là ba chúng ta.”
Được rồi!
Đúng là cô cũng phải gọi là ba.
“Vậy để hàng ở chỗ này đúng là rất được.”
Tần Dã nhìn cô, “Vợ, việc này…… Lúc trước anh không nói với em, em không tức giận sao?”
Dung Yên chỉ trợn mắt, “Chuyện này có gì phải tức giận? Hay là…… Trong lòng anh, em chính là người thích tức giận và gây chuyện vô cớ sao?”
Tần Dã nghe thấy câu này, anh vội vàng, “Không, anh không có…… Vợ anh là tốt nhất……”
Dung Yên nhìn thấy dáng vẻ vô cùng sốt ruột của anh thì không khỏi bật cười, “Được rồi, đùa anh thôi, nơi này có cần phải dọn dẹp một chút không?”
Tần Dã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vợ, chỗ này để anh quét dọn, em ra ngoài ngồi đợi một lát, anh làm một chút là xong, hay là, em chạy xe đạp đi dạo trong trấn đi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT