Mặc dù con gái đã nói như vậy nhưng mẹ Dung vẫn vô cùng tức giận.
Cả nhà đó dám làm trò như vậy trước mặt nhiều người quỳ lạy Tần Dã….Mẹ nó chứ, muốn lợi dụng đám đông ép buộc thằng bé hay sao?
“Tiểu Tần, về sau con đừng ra đồng nữa, dù sao con còn phải thi đại học với Yên Yên, mẹ thấy tốt nhất là con ở trong nhà ôn tập với con bé đi, tranh thủ lần này thi đỗ đại học.”
Nơi này dù sao cũng không nên ở lâu nữa.
Với cả bà cũng đang lo, nhỡ may hai đứa con không thi đậu thì phải làm sao? Còn phải thi đại học ở Kinh thị nữa…..Bên đó lấy điểm không thấp đâu!
Cho nên trước mắt thi đại học vẫn là chuyện vô cùng quan trọng.
Nhà bà lại không thiếu mấy đồng tiền công đó.
Tần Dã nghe thấy mẹ vợ nói như vậy, khẽ cười, lúc nãy vợ anh cũng nói với anh như vậy.
Vì thế gật gật đầu: “Mẹ, con biết rồi, từ giờ trở đi con với Yên Yên sẽ ôn tập cho tốt.”
“Đúng vậy, phải chú ý ôn tập, hai đứa cũng nhớ phải thi chung một chỗ đấy.”
Nếu không nhỡ may thi đậu rồi, nhưng một người phía nam, một người phía bắc thì không tốt xíu nào.
Nếu đã là vợ chồng thì tốt nhất là nên ở chung một chỗ mới phải.
“Vâng mẹ.” Tần Dã gật đầu.
Anh cũng nghĩ giống với mẹ Dung.
Vô luận là như thế nào đi nữa thì anh cũng không muốn phải chia xa với vợ mình.
Nhỡ may mà có thi đậu khác tỉnh nhau thì anh thà không đi học đại học còn hơn.
Đương nhiên suy nghĩ này anh chỉ giữ ở trong lòng, cũng không nói ra bên ngoài.
Bởi vì anh biết nếu như anh nói ra, không chỉ cha mẹ vợ sẽ tức giận mà cô vợ nhỏ cũng sẽ thấy thất vọng về anh mất.
“Được rồi, mẹ đi nấu cơm đây.” Mẹ Dung thầm tính trong lòng khoảng thời gian này phải bồi bổ cho hai đứa con thật tốt mới được.
Đợi đến tối, mẹ Dung còn đặc biệt làm thêm vài món đồ ăn.
Điều này làm cho Tần Dư vừa tan học trở về rất kinh ngạc…… Hôm nay rốt cuộc là ngày gì thế? Sao lại có thể thịnh soạn hơn ngày tết nữa chứ.
Đương nhiên, câu này cậu ấy cũng sẽ không hỏi ra.
Là một người hiện giờ đang không kiếm được tiền còn ăn không ngồi rồi xài tiền như cậu ấy, không có tư cách để nói.
Tuy nhiên, cậu ấy không nói, không có nghĩa là không có người nói: “Mẹ, hôm nay danh sách món ăn thật phong phú! Sao vậy…… Sao tâm trạng mẹ lại tốt như vậy?”
Mẹ Dung trợn mắt liếc cô một cái, “Có đồ ăn rồi còn không chặn được miệng của con, mau ăn đi. Đúng rồi, nếm thử cái bánh bao này trước xem, mùi vị thế nào?”
Đối với ánh mắt mong chờ này của mẹ cô, Dung Yên không khỏi có chút cảm giác kỳ lạ.
“Mẹ, từ bao giờ mẹ lại trở nên mất tự tin như vậy? Mẹ làm bánh bao đương nhiên là ngon tuyệt đỉnh rồi, cũng đâu phải là chưa từng ăn.”
Lúc này Tần Dư nhanh chóng gật đầu, “Thím làm bánh bao ăn ngon nhất.”
Tần Mai cũng hùa theo, nhưng giọng cô bé hơi nhỏ, “Thím làm bánh bao ăn ngon, đồ ăn ăn ngon, cơm ăn cũng ngon.”
Lúc này, Dung Văn Minh nở nụ cười ấm áp, “Bà xem, tôi đã nói không có vấn đề.”
Dung Yên nghe thấy ba cô nói, càng cảm thấy kỳ lạ, “Ba, đây là thế nào? Không phải là mẹ con……” Đôi mắt cô đảo quanh khuôn mặt mẹ cô một vòng.
“Không phải là mẹ con muốn bán bánh bao chứ?”
Lời này vừa nói ra, ba anh em nhà họ Tần lập tức nhìn về phía mẹ Dung.
Ánh mắt của Tần Mai và Tần Dư có chút lo lắng và…… sợ hãi.
Tuy là bọn họ tuổi còn nhỏ, nhưng họ vẫn biết là không được bán đồ.
Điều này sẽ bị bắt.
Bọn họ không muốn một người tốt như thím bị bắt.
“Phải nói con gái tôi thông minh, đã đoán ra được ngay, không sai, mẹ con là muốn làm chút bánh bao mang lên trấn trên bán.”
Dung Văn Minh nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cả nhà, vì thế lại nhanh chóng nói thêm một câu, “Các con yên tâm, bây giờ buôn bán nhỏ thì không sao, chính sách hiện giờ không giống như trước.”
Dung Yên biết chuyện này, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ có rất nhiều người buôn bán nhỏ xuất hiện ở nhiều nơi.
Mẹ Dung liếc mắt nhìn bọn họ, nói:
“Buổi sáng lúc mẹ nói chuyện với vợ đại đội trưởng, bà ấy đã tiết lộ…… Anh em nhà mẹ đẻ của bà ấy mở một sạp hàng nhỏ ở trong trấn, buổi sáng mỗi ngày bày ra hai ba giờ, chỉ cần cẩn thận một chút, sẽ không bị bắt.”
“Dù sao hình như là không còn nghiêm như trước…… Vì thế, mẹ nghĩ, nếu có thể mở một mắt nhắm một mắt cho buôn bán nhỏ, vậy thì mẹ sẽ đi bán bánh bao.”
Nếu không có thu nhập, trong lòng bà ấy lo lắng!
Hiện giờ bà ấy cũng không phù hợp để làm công việc đồng áng trong thôn, vì thế, bà ấy nghĩ tới nghĩ lui…… Nếu có thể dựng một gian hàng nhỏ, vậy thì bà ấy sẽ đi bán đồ ăn.
Tóm lại kiếm được ít nào đỡ ít đó.
Dù sao con rể mua nhà còn nợ rất nhiều, bà ấy cũng chỉ có một đứa con gái này, tương lai cũng phải sống cùng nhau, vì thế tốt xấu gì cũng muốn giúp một chút.