Dung Yên cũng không vội vã rời đi mà là một lần nữa quay trở lại văn phòng của Lục đội.

“Lục đội trưởng….Ông ta đã đồng ý thú tội, các anh hiện tại có thể đi thẩm vấn.”

Nhân lúc bây giờ phòng tuyến tâm lý của Tần Phú Lâm đang tan vỡ thì có thể tranh thủ tiến công thêm một lần nữa, như vậy không chỉ có thể hoàn toàn phá vỡ mà có khi còn đạt được thu hoạch ngoài ý muốn cũng không chừng.

Lục đội nghe thấy lời cô nói, vừa có cảm giác ngoài ý muốn, lại vừa có cảm giác không ngoài ý muốn cho lắm….Bởi vì cô đã ở trong đó rất lâu.

“Được thôi, nhưng mà cô nói cho chúng tôi biết chuyện này trước, ông ta muốn thú tội chuyện gì?”

Chuyện này đương nhiên không cần giấu giếm, cho nên Dung Yên lập tức gật đầu.

Sau đó đơn giản kể lại toàn bộ, chỉ mất có ba phút đã nói xong.

Cũng may Lục đội bên này có trí nhớ tốt, tốc độ ghi chép cũng rất nhanh, Dung Yên vừa nói xong thì anh cũng lập tức dừng bút lại.

Anh đưa cuốn sổ đã được ghi chép lại đưa cho Dung Yên: “Cô kiểm tra lại một lần nữa xem, nếu không có vấn đề gì thì ký lên tên đi.”

Dung Yên nhanh chóng quét qua một lượt, xác nhận không có vấn đề liền ký tên mình xuống.

“Nếu xong việc rồi thì tôi đi trước nhé.”

“Được.” Lục đội đem ghi chép vừa thu được cất đi, bây giờ anh còn phải nhanh chóng chạy đi thẩm vấn người.

Dung Yên chào hỏi xong thì đi ra ngoài.

Cô mới ra khỏi văn phòng đã thấy Tần Dã đứng chờ ở ngoài hành lang, nhìn biểu tình kia của anh liền đoán được, mấy lời cô nói lúc nãy, anh đứng ngoài này cũng nghe được hết.

“Anh….”

Vừa mới nói một chữ, Tần Dã đã ngắt lời cô: “Vợ ơi, đi thôi.”

Dung Yên nhìn anh một cái, thấy biểu tình của anh cực kì bình tĩnh nên không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu: “Được”

Hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Tần Dã im lặng suốt cả đoạn đường, anh ngồi lên xe đạp, chờ Dung Yên leo lên xong mới chậm rãi đạp đi….

Mặc dù Tần Dã không hỏi, nhưng Dung Yên cũng không có ý muốn nhiều lời, bầu không khí nhất thời trầm xuống.

Đến tận lúc Tần Dã đạp xe đạp về đến thôn, anh mới chậm chạp mở miệng nói một câu: ”Vợ ơi, cảm ơn em.”

Hai tiếng cảm ơn, nhưng lại chứa đựng biết bao nhiều từ không thể thành lời.

Thanh âm mặc dù rất nhẹ, nhưng Dung Yên vẫn nghe thấy: “Chúng ta là vợ chồng, nói cảm ơn thì quá khách sáo rồi, không phải trước kia anh luôn bảo với em rằng giữa chúng ta không cần mấy loại khách sáo này hay sao?”

Buồn bực trong lòng Tần Dã lập tức tiêu tan không còn một mảnh.

Khuôn mặt lãnh đạm cũng trở nên nhu hòa.

Lạnh nhạt trong mắt cũng nhiễm màu ấm áp.

Trong lòng anh rất kích động…..Rốt cuộc đời này anh có phúc đức đến đâu mà lại có thể may mắn cưới được cô về làm vợ?

“Được, về sau anh không nói nữa.”

Khóe miệng Dung Yên cong lên một chút.

Hai người ngồi xe đạp về đến nhà.

Mẹ Dung thấy hai người đã quay trở về, liền hỏi một câu: “Hai đứa đã ăn cơm trưa chưa?”

Dung Yên cùng Tần Dã lúc này mới nhớ tới…..Hình như bọn họ quên luôn bữa trưa rồi.

Tần Dã lập tức cảm thấy áy náy, anh thế mà lại quên đưa cô vợ nhỏ đi ăn cơm.

Bây giờ đã qua giờ cơm lâu như vậy rồi….Có phải vợ anh đói lả rồi không?

Đang muốn mở miệng bảo để anh đi nấu cơm, Dung Yên đứng ở bên cạnh đã mở miệng bảo: “Mẹ, bọn con quên ăn rồi, trong nhà còn cái gì không, để tụi con tùy tiện ăn là được.”

Mẹ Dung có chút ngoài ý muốn, vừa nãy là bà chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ hai đứa nó thật sự chưa ăn cơm.

Vội vàng bảo: “Vậy ăn chút mì nóng đi! Cái này nấu nhanh, để mẹ hâm thêm bánh bao cho hai đứa ăn kèm.”

Dung Yên nghe xong liền gật đầu: “Được ạ.”

“Mẹ, để con giúp mẹ nhóm lửa.” Tần Dã không đành lòng để mẹ vợ làm một mình.

Nhưng mẹ Dung lại xua tay từ chối: “Không cần, một mình mẹ làm là được thôi, con là đàn ông cao lớn, vào phòng bếp chật lắm, nên làm gì thì đi làm cái đó đi, chút nữa mẹ nấu xong sẽ gọi hai đứa ra ăn.”

Bà đối với người con rể này….Hiện tại là vừa lòng một vạn điểm, chưa từng gặp qua người đàn ông nào chăm vào phòng bếp như vậy.

Thật lòng mà nói thì vô cùng hiếm thấy.

Cho dù là ba của Yên Yên đi chăng nữa….Trước kia cũng không vào bếp nhiều như vậy.

Tần Dã thấy vậy, đành đi nghỉ ngơi.

Lúc này Dung Yên vừa đi một vòng trong nhà, không thấy được ba cô: “Mẹ, ba con đâu? Sao buổi chiều không thấy ông ấy đâu vậy?”

Giờ này cũng không phải là giờ ngủ trưa gì.

Lúc mới đến đây, ba cô thân thể suy yếu, có thể nói là không ra khỏi cửa, nhưng bây giờ thân thể tốt lên, ông ấy liền cực kì chăm chỉ đi ra ngoài.

Mẹ Dung thấy con gái hỏi chuyện, bước chân lập tức dừng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play