Tần Dã nhìn thấy đại đội trưởng, liền cúi đầu nói với vợ mình, “Vợ ơi, đại đội trưởng ở bên kia, muốn đi tìm ông ấy không?”
Dung Yên nhìn qua chỗ đại đội trưởng đang đứng, sau đó lắc đầu, “Không được, đi đến nhà ông ấy.”
Cô vừa mới nhìn qua, vợ của đại đội trưởng không có ở dưới ruộng. Vậy thì nhất định sẽ ở trong nhà.
Cô có một trực giác, rằng chắc chắn là vợ đại đội trưởng sẽ biết cái gì đó.
Hơn nữa, vợ của đại đội trưởng lại khá tham lam, điều này vừa hay lại thuận tiện cho cô nói chuyện.
Quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của Tần Dã, liền nói: “Như vậy đi! Anh không cần đi cùng em đâu.”
Làm sao Tần Dã lại yên tâm để cô đi một mình được, lúc đang chuẩn bị mở miệng nói mình cũng muốn đi theo.
Thì lại nghe được vợ mình nói tiếp: “Anh không tiện cho em.”
Chỉ có bốn chữ đã làm cho lời của Tần Dã chuẩn bị nói ra bị nuốt trở lại.
Anh gật đầu sửa lời, “Được.”
Dung Yên thấy anh không đòi đi nữa, thì lập tức đi đến nhà của đại đội trưởng.
Còn Tần Dã thì quay trở về nhà.
Lúc Dung Yên đi đến nhà của đại đội trưởng, cửa lớn đang được mở sẵn, nhưng Dung Yên cũng không đi vào ngay lập tức, mà gõ vài cái ở trên cửa.
“Thím, đang ở nhà sao!”
Hoàng Thúy Hoa đang ở trong sân quét rác thì nhìn thấy Dung Yên, tầm mắt dừng ở trên tay cô trước tiên, lúc nhìn thấy cô cầm theo một bao đồ vật tới.
Nụ cười trên mặt Hoàng Thúy Hoa lại càng thêm thân thiết.
Lập tức nở một nụ cười rất tươi, “Vợ Tần Dã đến à! Cô đừng đứng ở cửa nữa, nhanh đi vào đi.”
Bà ấy ném cây chổi trên tay mình qua một bên, đôi tay xoa xoa ở trên quần áo.
Tầm mắt thường dừng lại ở bao giấy trên tay của Dung Yên.
Trong lòng thầm nghĩ……Cũng không biết lần này vợ của Tần Dã mang đến thứ tốt gì.
Về phần ý nghĩ không nên lấy……Thì bà ấy thật sự không có.
Đối với đồ vật đã đưa tới cửa, nếu không thấy……thì chính là hành vi của đứa ngốc.
Dung Yên làm bộ như không thấy ánh mắt tham lam kia.
Cầm theo đồ vật đi vào trong sân.
Nhưng mà cô cũng không có đưa đồ vật trong tay qua.
“Thím, thật ra là tôi muốn hỏi thăm một ít chuyện từ thím.”
Hoàng Thúy Hoa đã ngửi thấy mùi hương, bà ấy cảm thấy lần này đồ mà vợ Tần Dã cầm tới chính là mấy món điểm tâm linh tinh.
Mùi hương này làm cho con sâu đói trong bụng bà ấy rục rịch.
Duỗi tay muốn lấy, nhưng mà vì thể diện nên cũng cảm thấy không thích hợp.
Âm thầm nuốt nước miếng một chút, lúc này mới hỏi: “Vợ Tần Dã, cô muốn hỏi chuyện gì?”
Nói xong câu đó, tầm mắt của bà ta lại dừng ở trên cái bao giấy.
Thật sự rất thơm.
Cả đời này của bà ấy cũng chưa từng được ngửi qua đồ vật nào thơm như vậy.
Cố tình……Người tặng lễ còn cố tình không đưa cho bà ta.
Dung Yên như cũ làm bộ không thấy ánh mắt tham lam này.
Nhưng cô cũng không vội mà hỏi chuyện ngay.
Ngược lại nói về đồ vật trên tay, "Thím, thím có biết đây là cái gì không?"
Hoàng Thúy Hoa cười, "Vợ Tần Dã, cô đang cầm cái gì vậy? Mùi này thơm quá!"
Dung Yên không nhanh không chậm nói, "Là một ít điểm tâm mua trong cửa hàng Hữu Nghị ở Kinh Thị, nghe nói một túi bánh này có giá tận năm đồng tiền."
Khi Hoàng Thúy Hoa nghe thấy cái giá, bà ấy lập tức mở to mắt nhìn, "Gì? Năm đồng tiền? Má ơi! Cái này thế mà lại quý hơn cả thịt, nó được làm từ vàng hả?"
Giá cả cao thái quá, làm cho bà ấy không thể tưởng tượng nổi.
Cả đời bà ấy chưa từng được ăn đồ vật quý giá như này, ăn xong rồi có được lên thiên đàng không?
Tuy nhiên, bà ấy cũng muốn thử xem.
Dung Yên nhướng mày, không đáp lại lời của bà ấy, mà lại chuyển chủ đề, "Thím, tôi muốn biết chuyện của Tần Phú Lâm và cái t.h.i t.h.ể nữ kia."
Vẻ mặt Hoàng Thúy Hoa biến đổi, cả người đều trở nên cứng đờ, ánh mắt cũng lập lòe.
"......Tôi, làm sao tôi có thể biết chuyện này……"
Dung Yên nhếch khóe miệng lên, "Chính xác mà nói, tôi muốn biết Tần Phú Lâm có khúc mắc gì với ba chồng của tôi……"
Nhìn thấy Hoàng Thúy Hoa há mồm, cô lại nói thêm một câu, "Chỉ cần thím cung cấp tin tức hữu dụng, thì thím không chỉ có điểm tâm năm đồng một cân này, mà còn có……Năm đồng tiền tôi cho thím."
Cộng lại thì cũng tương đương với mười đồng tiền, đối với người vẫn luôn ham tài như Hoàng Thúy Hoa mà nói, lực hấp dẫn của việc này tương đối lớn.
Nhưng mà, nghĩ đến nếu ông chồng của bà ấy biết bà ấy nói hưu nói vượn thì nhất định sẽ không vui vẻ.