“Khi nào Tần Dã về nhà?”
Dung Yên nhìn thấy sắc mặt đại đội trưởng rất khó coi, trong lòng cũng hiểu được những suy nghĩ của ông ấy.
Nhưng mà, cô không quan tâm.
Cô vốn cũng không có cảm tình gì với đại đội trưởng, cho nên cũng không cần phải cố kỵ tâm trạng của ông ấy
“Cháu không biết, việc đó còn tùy thuộc vào cảnh sát. Khi nào cảnh sát cho phép thì anh ấy về.”
Đại đội trưởng Tần:……
Ông ấy nhịn rồi nhịn, kết quả lại không nhịn được: “Vợ Tần Dã, sao hôm qua Tần Dã không nói chuyện này với tôi một tiếng?”
“Đại đội trưởng, chuyện này không thể trách chúng cháu được. Cảnh sát đã yêu cầu chúng cháu giữ bí mật, trước khi cảnh sát lên tiếng, đương nhiên chúng cháu không thể tùy tiện nói gì.”
Sắc mặt của đại đội trưởng Tần cũng không khá hơn chút nào: “Vậy trước khi đi báo án, có thể nói với chú một tiếng mà?”
Dung Yên: “Chuyện lớn như vậy nên nói thế nào? Đương nhiên phải báo cảnh sát trước mới được, nhưng lúc đó chúng cháu cũng rất sợ hãi, cho nên nhất thời không nghĩ nhiều như vậy, đại đội trưởng, chú đừng trách chúng cháu nhé.”
Đại đội trưởng Tần nghe thấy những lời này, cục tức nghẹn trong cổ họng, không lên được cũng không xuống được.
“... Được rồi, chú không trách hai cháu, chú chỉ hỏi vậy mà thôi, được rồi, nếu chồng cháu không ở nhà, vậy thì chú về trước đây, khi nào Tần Dã về nhà thì cháu nói với cậu ấy, bảo cậu ấy đến tìm chú.”
Dung Yên gật đầu cho có lệ: “Được thôi! Cháu sẽ nói với anh ấy. Nhưng mà, đại đội trưởng, nếu như chú muốn hỏi chuyện vụ án, cháu thấy chú không cần phải hỏi anh ấy nữa đâu, mấy chuyện phá án này chú phải hỏi cảnh sát, tụi cháu thật sự không có quyền tùy ý nói bậy đâu.”
Sau khi đại đội trưởng đi rồi, mẹ Dung mới nói rằng: “Ông ấy đi về như vậy… Mẹ cảm thấy hình như ông ấy không vui cho lắm”
Dung Yên nhướng mày, không quan tâm: “Ông ấy vui hay không thì có liên quan gì đến con chứ? Ai nợ ông ấy chứ?”
Mẹ Dung trợn trắng mắt nhìn con gái một cái: “Dù sao ông ấy cũng là đại đội trưởng của cái thôn này, lỡ như ông ấy làm khó Tiểu Tần thì phải làm sao đây? Giao cho Tiểu Tần công việc nặng hoặc là khó làm, chẳng phải sẽ khiến Tiểu Tần mệt mỏi hơn sao?”
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng chuyện này nữa, Tần Dã vẫn luôn làm những việc tệ nhất. Còn có thể tệ đến mức nào nữa chứ?”
Nhưng mà, lúc trước là lúc trước, còn bây giờ... Cô cảm thấy đã đến lúc phải thay đổi, cô không thể để bất cứ ai trong số bọn họ ức h.i.ế.p anh!
Người đàn ông của cô... chỉ có cô mới có thể bắt nạt anh, những người khác thì không được.
Mẹ Dung nghe thấy lời của con gái nói thì kinh ngạc đến nỗi trợn mắt: “Con nói cái gì vậy? Tiểu Tần nhà chúng ta luôn làm những việc nặng nhọc nhất sao?”
Dung Yên gật đầu, “Người trong thôn trước giờ luôn bài xích ba anh em họ, cho rằng bọn họ... Không may mắn, cho nên luôn xa lánh, còn giao cho bọn họ những công việc mà người khác không muốn làm, chẳng hạn như những mảnh đất xa nhất và hoang vắng nhất, khó khai khẩn nhất, bình thường đều giao cho anh ấy.”
“…Ôi, bọn họ thật sự quá đáng lắm rồi.” Điều này khiến mẹ Dung cảm thấy khó chịu.
Tiểu Tần bây giờ chỉ mới hai mươi mốt thôi phải không? Vậy mấy năm trước cậu ấy bao nhiêu tuổi chứ?
Bắt nạt người khác cũng không thể bắt nạt đến mức này mà?
Dung Yên cảm thấy những người này thật quá đáng, nhưng... thời đại này chính là như vậy, ba anh em Tần Dã không có ai che chở... Nếu không phải bản thân Tần Dã rất khỏe mạnh, công việc đồng áng nặng nhọc đã đè c.h.ế.t anh rồi.
Sống sót... không hề dễ dàng.
Mẹ Dung nghĩ rằng bà ấy nên đối xử với con rể tốt hơn nữa, thật sự quá đáng thương.
May mà con rể có tính tình kiên nghị.
“Tối nay chúng ta hầm gà ăn nhé! ”
Dung Yên:…?
Mẹ, có vẻ như mẹ chuyển đề tài hơi nhanh rồi.
“Hôm nay là ngày gì? Tại sao lại hầm gà?” Hôm qua còn nói rằng sẽ bắt đầu tiết kiệm tiền đó!
Tiết kiệm tiền để trả nợ, nhưng bây giờ lại xa xỉ rồi.
Mẹ Dung trợn mắt trắng nhìn con gái một cái: “Muốn hầm thì hầm thôi.”
Dung Yên:……
“Ngày mai, con sẽ lên thị trấn mua thêm mấy con gà con cho mẹ nuôi.”
Trước kia có hạn chế việc một nhà nuôi bao nhiêu con gà, bắt đầu từ năm ngoái, trong thôn đã nới lỏng quy định, dù nuôi bao nhiêu con gà thì trong thôn cũng không quan tâm.
Chỉ cần có thể nuôi nổi là được rồi.
Mẹ Dung lập tức nói: “Không cần, mẹ đã bàn xong với người ta rồi, đổi ít gà con ở trong thôn, chắc là cần thêm ba bốn ngày nữa! ”
Dung Yên không thể không bái phục khả năng giao tiếp giỏi giang của mẹ cô.
Thế mà đã tính đến việc việc đổi ít gà con với người trong thôn rồi.
“Đúng rồi, hình như nhà nào trong thôn cũng sắp phân nhiệm vụ nuôi heo cho mỗi nhà rồi, nhà mình có mang một con về nuôi không?”
Bà ấy muốn nuôi, nhưng cũng cân nhắc bọn họ sẽ không ở đây bao lâu, một khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, cả nhà bọn họ nhất định sẽ rời khỏi chỗ này.
Dung Yên vừa nghe thấy nuôi heo thì da đầu đã có chút tê dại.
“Chuyện này thì thôi đi, nhà chúng ta không có chỗ nuôi heo, mang một con về thì phải làm chuồng heo mới, thôi vậy.”
“Vậy thì thôi! ” Trong lòng mẹ Dung cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nhưng mà, đây cũng là chuyện không có cách nào.
Nếu như không thể nuôi heo, vậy thì nuôi thêm vài con gà con vậy.
Dung Yên không quan tâm mấy chuyện này, thấy mưa có vẻ đã nhỏ hơn, cô chuẩn bị ra ngoài xem thử.
Lúc này, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa.