Dung Yên dắt xe đạp ra khỏi trường.
Thật ra hôm qua cô đã hỏi trường có thiếu giáo viên không, nhưng hiệu trưởng vô cùng tiếc nuối nói với cô rằng không thiếu.
Vì vậy, nếu cô muốn có việc làm ở trên thị trấn này, vậy thì phải tiếp tục tìm kiếm.
Nhưng mà, cô cũng không sốt ruột cho lắm đối với việc này.
Công việc ở thời đại này không dễ tìm như những thế hệ sau, dù sao công việc ở thời đại này đều là một củ cà rốt một cái hố.
Cô đạp xe chậm rãi trên đường, nghĩ rằng vẫn nên đến chợ đen bán chút lương thực, dù sao thì cô cũng muốn đổi tiền.
Tốt nhất là khi cô rời khỏi chỗ này đã đổi được đủ tiền, như vậy thì cô có thể mua một căn nhà lớn ở Bắc Kinh.
Về phần nhà họ Tần... Cô có chút không muốn đến đó ở.
Chủ yếu vẫn là suy xét đến cha mẹ của cô, cha mẹ bây giờ trông giống hệt cha mẹ cô ở kiếp trước, cô muốn bù đắp cho sự hối tiếc này.
Đương nhiên rồi, nếu bọn họ không muốn sống với cô, vậy thì cô cũng không ép buộc.
Về phần ông nội của Tần Dã... Mua nhà phải gần đó một chút, tốt nhất nên chuẩn bị một phòng cho ông ấy.
Dù sao, chuyện này sau này tính cũng không muộn.
Ngay khi Dung Yên sắp đạp xe đến chợ đen, cô nhận thấy có ai đó đang theo dõi mình.
Cô lặng lẽ rẽ ở một góc cua, đạp xe về hướng khác...
Tần Phú Lâm nhìn người đạp xe hướng khác, ông ta mím môi, không đi theo.
Sau đó ông ta dắt xe đạp bỏ đi.
Sau khi ông ta rời đi, Dung Yên đạp xe đạp, xuất hiện một lần nữa.
Bóng lưng bỏ đi kia...Dung Yên có trí nhớ rất tốt, trên cơ bản những người đã gặp một lần, cô đều có thể nhớ rất rõ.
Cho nên... Đây là Tần Phú Lâm? Không phải nhà ông ta không có xe đạp sao? Vậy cái xe đạp này của ông ta ở đâu ra vậy?
Nghĩ đến chuyện hình như hầu hết thời gian Tần Phú Lâm đều sống ở trên thị trấn, vậy thì cái xe đạp này là ông ta giấu người nhà cực phẩm của mình mà mua sao?
Cô không quan tâm cái xe đạp của ông ta từ đâu mà có, nhưng ông ta đi theo cô là có ý gì?
Điều này khiến Dung Yên có chút tức giận.
Lập tức cười lạnh một tiếng, hy vọng ông ta đừng gây sự với cô, nếu không cô sẽ không khách khí.
Quay xe lại, đạp xe đi hướng khác, cô không đến chợ đen trước, mà đến trạm phế liệu.
“Ông ơi, ông sửa xong cái xe đẩy nhỏ này chưa?” Hôm qua khi cô đến trạm phế liệu, cô nhìn thấy cái xe này bị hỏng.
Cho nên cô đã đưa tiền cho ông lão trông coi để sửa lại.
Đã hẹn hôm nay sẽ đến lấy.
Ông Lưu nghe giọng nói, nhìn thấy cô, vô cùng mừng rỡ: “Sửa xong rồi, ông lấy ra cho cháu xem.”
Ông ấy kéo cái xe đẩy nhỏ ở trong góc ra ngoài.
“Cháu xem thử, thế nào?”
Dung Yên bước đến thử một chút, gật đầu nói: “Cũng khá tốt.”
Sau đó cô dứt khoát đưa năm đồng còn lại.
Ông Lưu vô cùng vui mừng, cộng thêm số tiền hôm qua, ông ấy bán được cái xe đẩy nhỏ bị hỏng bánh này với giá 7 đồng.
“Vậy cháu đi đây.” Trạm phế liệu này cũng không có thứ gì tốt, bởi vì hôm qua cô đã xem một vòng rồi.
“Được.” Ông Lưu xua tay.
Dung Yên đặt cái xe đạp lên tầng dưới của cái xe đẩy, sau đó trực tiếp đẩy xe đi, sau khi cô đi bộ một đoạn, thì đến gần chỗ chợ đen.
Cô kiểm tra xung quanh không có ai, đi thẳng vào một con hẻm không có người, rồi cất xe đạp vào không gian.
Sau đó, cô lấy gạo, bột mì và một số thứ khác mua trong siêu thị không gian ra, chất lên xe đẩy.
Sau đó lại cải trang... Trở thành bà thím ba mươi tuổi, sau khi tin chắc mình không có sai sót gì, ngay cả mẹ đẻ đứng trước mặt cũng không nhận ra, cô mới đẩy cái xe đẩy nhỏ đi ra ngoài.
Bây giờ chợ đen không còn được quản lý chặt chẽ như trước nữa, có khá nhiều người.
Có không ít người bán đồ và người mua đồ.
Xe của cô khá thu hút sự chú ý của người khác, vừa bước ra ngoài đã có người vây quanh.
“Thím, thím bán cái gì vậy?”
“Gạo, bột mì và những thứ khác… Trứng và sữa bột đều có cả. Có phiếu thì theo giá của Cung Tiêu Xã, không có phiếu thì theo giá thị trường bên này.”
Cô vừa nói xong đã có người ngỏ ý mua ngay.
Bởi vì gạo và bột mì của cô trông rất đẹp mắt, chất lượng rõ ràng cũng rất tốt, cho nên có khá nhiều người mua, có người trong tay có ít tiền, bọn họ còn đặc biệt mua nhiều một chút.
Không bao lâu sau, cô đã bán gần hết những thứ trên xe đẩy rồi.
Dung Yên lấy ra thêm năm cái đồng hồ, hai cái đồng hồ nam và ba cái đồng hồ nữ.
Quấn bằng một cái khăn lụa.
“Đồng hồ Hoa Mai, kiểu nam một trăm hai mươi đồng, kiểu nữ một trăm mười đồng, không cần phiếu.”
Khi cô hét lên, đám người vốn đã tản ra lại nhanh chóng vây lại xem.