“Mẹ, con định lên núi đi dạo một vòng, con sẽ về nhanh thôi.”
Mẹ Dung nghe con gái nói lên núi, bà ấy có chút lo lắng:“Con lên núi làm gì, nguy hiểm lắm.”
“Không sao đâu, con đi tìm một số dược liệu, lần trước con đã nhìn thấy rồi, nếu như không đi hái đem về nhà, có thể sẽ bị người khác hai mất đó.”
Mẹ Dung lập tức nói:“Vậy mẹ đi chung với con.”
“Đừng, con đi một mình là được rồi.” Dung Yên quay về phòng mình một chuyến.
Sau đó cô ra ngoài, cầm sọt và d.a.o chẻ củi lên rồi đi thẳng ra ngoài.
Tần Dư đánh cờ xong đi ra ngoài, mới phát hiện chị dâu cả vậy mà đã lên núi rồi, cậu ấy vô cùng hối hận... Nếu như chị dâu cả lên núi dẫn theo cậu ấy, vậy thì tốt biết chừng nào?
Thật tiếc là cậu ấy không biết.
Bên này Dung Yên lên núi, thật ra cô muốn tìm xem thử, có những loại dược liệu khác không... Ví dụ như nấm linh chi.
Lần trước ở Bắc Kinh cô cũng không mua được, huyện thành ở đây thì không cần phải nói, căn bản không có bán.
Những thứ được trồng trong mảnh đất đen đều lớn lên rất nhanh, nếu như không trồng cây gì, thì để đó cũng là lãng phí, bây giờ thứ cô trồng nhiều nhất chính là nhân sâm.
Nhưng mà, cô cũng dự định ngày mai sẽ lên thị trấn xem thử, có thể tìm được một số cây giống ăn quả để trồng hay không.
Lần trước cô đến thủ đô, thật sự đã quên mất chuyện này.
Đúng lúc này, trong đầu đột nhiên đinh một tiếng, sau đó có một giọng nói lạnh lùng của máy móc nhắc nhở: Thời hạn ưu đãi một tháng dành cho người mới đã hết, siêu thị đang đóng cửa.
Dung Yên hoàn toàn bối rối:...?
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Siêu thị đó không phải là do cha cô tặng cho cô sao? Dựa vào đâu mà đóng cửa?
Cũng may là cô vẫn chưa sử dụng lần hôm nay, cho nên cho trực tiếp lắc mình vào trong không gian.
Cô phát hiện... không gian vẫn còn đó, nhưng siêu thị tối om, ngay cả biệt thự của cô cũng không thể sử dụng được.
Mặt Dung Yên tái xanh.
Bàn tay vàng đã hứa ở đâu? Chỉ cho dùng trong một tháng thôi à?
Lúc này cô vô cùng hối hận! Không gian này cũng không hề nhắc nhở cô, nếu biết chỉ có thể lấy đồ trong siêu thị trong vòng một tháng, vậy thì cô chắc chắn đã dọn sạch siêu thị từ sớm rồi.
Có thuốc hối hận không? Hãy cho cô một viên trước đi...
Chưng 168 Không gian đây là vô cùng thiếu đạo đức à?
Nửa giờ sau, Dung Yên thở dài... Trăm triệu từng được đặt trước mặt cô, nhưng cô lại bỏ lỡ tất cả.
Còn ai ngu ngốc như vậy nữa?
Là cô, là cô, chính là cô.
Không ai có thể hiểu được cảm giác trống rỗng và nỗi buồn khi có một thứ mình từng có rồi bỗng nhiên mất đi.
Còn khó chịu hơn cả việc thất tình nữa!
Đây là do bàn tay vàng chơi lớn quá, cho nên lại hối hận rồi sao? Vấn đề là những vật tư đó đều thuộc về cô mà!
Cô lại thở dài một hơi.
Còn có thể làm sao nữa? Không chấp nhận cũng phải chấp nhận thôi.
May mắn thay, không gian này không hoàn toàn bị xóa bỏ, mảnh đất đen hoàn toàn được để lại hết cho cô.
Còn một chuyện nữa chính là...Cuối cùng cô cũng hiểu ra, giai đoạn người mới là một cơ hội để cô lấy mọi thứ một cách thoải mái.
Cô không biết về điều đó.
Bây giờ thì sao, nó đã bị đóng cửa luôn rồi.
Chuyện này cũng không đồng nghĩa rằng tất cả mọi thứ đều biến mất.
Có nghĩa là sau này nếu cô muốn lấy thứ gì ở trong siêu thị, thì cô phải bỏ tiền ra để mua.
Chuyện này... Rất vô lý.
Siêu thị của cô – còn phải tốn tiền mua đồ.
Còn có biệt thự của cô.
Muốn dùng, cũng có thể, tiêu tiền.
Một gram vàng cho mỗi giờ. Cũng không cho cô thời gian sử dụng thoải mái, vẫn chỉ có một tiếng thôi.
Con mẹ nó... Chuyện này càng vô lý hơn.
Biệt thự của riêng cô! Đây là thu phí quản lý sao? Đắt đến mức vô lý.
Ngoài ra, cô có lý do để nghi ngờ... Liệu không gian này có nhắm vào ba thỏi vàng mà cô đang cất giữ hay không?
Nếu không thì, tại sao lại dùng vàng?
Việc nạp tiền và thanh toán của siêu thị có thể được dùng vàng, cũng có thể dùng tiền ảo siêu thị, tiền này được đổi bằng những thứ được trồng trong mảnh đất đen.
Còn tri kỷ mà bố trí một hệ thống thanh toán thu ngân tương tự như siêu thị tự động.
Một từ hiện lên trong đầu Dung Yên...Cỏ, một loại thực vật.
Nhìn kỹ giá của mấy món hàng— đây có lẽ là niềm an ủi duy nhất của cô, có lẽ cũng tương đương với giá xuất xưởng ở trên thị trường.
Ngoài ra, các loại vật phẩm cũng không phải những thứ có sẵn trong siêu thị ban đầu nữa, siêu thị này có thể giúp cô chuyển đổi những vật tư kia thành những thứ có thể lấy ra trong thời đại này.
Chuyện cô muốn thì lấy không cần nghĩ đến nữa.
Tạm thời cô sẽ không nạp vàng, cô trực tiếp đào một củ nhân sâm từ vùng đất đen lên.
Đặt nó vào máy trao đổi, sau một thời gian ngắn, số dư hiển thị trên màn hình là hai trăm năm mươi.
Dung Yên:……
Thứ quỷ quái này đang mắng cô à?
Mày mới hai trăm năm mươi (đồ ngốc), cả nhà mày đều hai trăm năm mươi (đồ ngốc).