Chỉ có hai đống, bởi vì có một đống đốt hai bộ xương.

Tần Dã đặt hài cốt của cha mẹ anh ở chung một chỗ.

Để cho họ, sinh tử không rời.

Dung Yên về nhà xong thì ngủ một giấc đến tận hừng đông, lúc cô mở to mắt tỉnh lại, theo bản năng nhìn sang vị trí bên cạnh.

Phát hiện vẫn y hệt tối hôm qua.

Xem ra đêm qua Tần Dã không trở về.

Đứng dậy mặc quần áo xong thì chậm rãi đi ra ngoài.

Mẹ Dung đang phơi quần áo ở ngoài sân thấy cô dậy rồi thì nói: ”Cơm sáng ở trong nồi, con tự dọn lên đi.”

Dung Yên nhìn đồng hồ một cái, đã sắp 7 giờ sáng.

“Đêm qua bọn họ không về nhà sao?”

Mẹ Dung gật đầu: ”Ừ, còn chưa có về nữa! Cũng đi cả một đêm rồi.”

Hỏa thiêu tốn thời gian như vậy sao?

Cô chưa từng làm chuyện này….Cho nên cũng không rõ lắm.

“Chắc cũng sắp về rồi.” Dung Yên vừa nói dứt câu thì đám người Tần Dã đã quay trở lại.

Thật đúng là nhắc đến Tào Tháo Tào Tháo liền tới.

Mẹ Dung nhìn thấy bọn họ quay về vội để quần áo trong tay thả lại vào chậu.

“Tần Dã về rồi sao!”

Tần Dã gật đầu, bọn họ tuổi trẻ, mặc dù một đêm không ngủ nhưng trên mặt cũng không lộ ra mỏi mệt gì.

Tầm mắt mẹ Dung dừng lại ở hai cái rương gỗ nhỏ anh đang cầm, liền đoán ra được bên trong đựng gì.

“Cái này cứ đặt ở trong phòng trống trước đi, mấy đứa mau đi tắm rửa rồi ra ăn cơm sáng.”

Tần Dã gật đầu, quay người đi sang một căn phòng trống.

Tần nhị gia cũng đi theo anh.

Hai người đi cất đồ xong thì ra ngoài.

Tần Dã nhìn hai người họ xong vươn tay chỉ hướng vào phòng tắm:”Hai người đi tắm trước đi.”

Tần nhị gia có thói ở sạch, đã sớm chịu không nổi, lập tức bảo.

“Được, vậy tôi tắm trước nhé.” Cũng may hôm qua lúc đến đây anh có mang theo hành lý qua luôn, nếu không hôm nay cho dù muốn tắm cũng không có đồ thay.

Ba người đàn ông tắm rửa tương đối nhanh.

Chờ bọn họ tắm xong thì mẹ Dung đi qua gọi họ ra ăn cơm.

Tần nhị gia đặt m.ô.n.g ngồi xuống ghế, ”Cô, cô nấu cơm sáng ngon thật đấy.”

Bây giờ, anh chỉ muốn ăn món gì thanh đạm một chút.

Mà mẹ Dung nấu cháo trắng với màn thầu ăn kèm ăn muối, lại vừa hợp với tâm ý của anh.

Ba người hiển nhiên đều đã rất đói bụng, may mà mẹ Dung đã ước lượng được sức ăn của bọn họ vào bữa tối hôm qua, cho nên sáng nay nấu cũng đặc biệt nhiều lên không ít…..

Ăn cơm xong, Tần Chân mở miệng: “Tần Dã, mấy anh em cậu đi theo bọn anh về đi! Chúng ta về thủ đô một chuyến trước đã.”

Nhìn thấy vẻ mặt của Tần Dã, anh ấy nói thêm: “Bây giờ hủ tro cốt đã ở đây, chúng ta phải để bọn họ nhập thổ vi an càng sớm càng tốt.”

Sắc mặt của Tần Dã không thay đổi.

“Bây giờ không đi.”

Tần Chân vừa nghe những lời này của anh thì anh ấy không thể hiểu được,“Tại sao?”

Tro cốt cũng đã đốt rồi, sao còn không nhanh chóng chôn vào mộ chứ?

“Không có lý do gì, bây giờ em không đi.” Tần Dã không giải thích nhiều, nhưng thái độ lại tương đối cứng rắn.

Tần Chân nhìn thấy Tần Dã dầu muối không ăn, cũng không biết nên khuyên như thế nào.

Anh ấy quay lại nhìn Dung Yên.

Dung Yên lập tức nói: “Đừng nhìn em, hôm qua em đã nói rồi, em tôn trọng mọi quyết định của anh ấy”, sau đó cô nhanh chóng nói thêm: “Em đứng về phía anh ấy.”

“Vợ, em thật tốt quá!” Tần Dã ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài.

Tần Chân:...

Anh ấy lúc này giống như bị thứ gì đó châm vào.

“Hai người nói chuyện của hai người đi, em đi tìm cha em đây.” Dung Yên nói xong liền rời đi.

Tần Dã vốn còn nghĩ rằng lát nữa vợ sẽ về phòng để anh ôm cô, kết quả lại không có cơ hội.

Nhưng nghĩ đến việc vợ đi chữa bệnh cho cha vợ thì anh liền thu hồi tầm mắt.

Tần Chân trầm giọng nói: “Xem ra, cảm tình của hai vợ chồng cậu thật sự rất tốt.”

Tần Dã lập tức trả lời một câu: “Chuyện đó là đương nhiên.”

Tần Chân phát hiện một chuyện, đó là... chỉ cần là chuyện có liên quan đến vợ mình thì thằng nhóc này sẽ không còn là hồ lô nữa.

Quả nhiên, người đàn ông cho dù có lãnh đạm đến đâu thì khi gặp được người phụ nữ mình thích, cũng sẽ trở nên khác biệt.

Đang lúc anh ấy đang ngơ ngác, liền nhìn thấy Tần Dã đi ra ngoài.

Anh ấy vội hét lên: “Cậu đi đâu vậy?”

“Đến nhà vệ sinh.” Tần Dã bất thình lình nói ra một câu.

Lúc này, La Thành từ bên ngoài trở về, “Khi nào anh đi?”

Tần Chân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Buổi chiều đi.”

Mượn chiếc máy kéo ở trạm máy móc nông nghiệp, hôm nay còn phải đem trả lại.

Ngoài ra, anh ấy cũng muốn cố gắng một phen, gắng hết sức thuyết phục Tần Dã về cùng.

Cho dù Tần Dã không trở về, thì ít nhất cậu ấy cũng nên đi nhận người thân trước, để ông nội của Tần Dã yên tâm.

Còn nữa, mang hũ tro cốt về, để ông nội cả có thể nhìn một cái.

Ông nội cả đã nhớ thương vợ ông ấy hơn 40 năm rời... Trong khoảng thời gian đó, cũng không phải không có ai thuyết phục ông ấy đi tìm người khác.

Nhưng bọn họ đều bị ông ấy mắng đến nỗi bỏ đi.

Bây giờ cũng chỉ có mấy đứa cháu họ như bọn họ ở bên cạnh bầu bạn với ông ấy, chăm sóc ông ấy như ông nội ruột.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play